NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 1 - Trang 386

15

Mọi nỗi buồn vui về cúp Nike đều như một quả bong bóng đẹp,

bay lên điểm cao nhất rồi mất hút. Màu sắc rực rỡ trong suốt
của nó đều để lại ấn tượng khó quên trong lòng mỗi người.

Lâm Gia Mạt đã kể lại cho Phương Hồi nghe về buổi tối đặc

biệt hôm đó bằng giọng điệu rất bình thường, mỗi câu nói, mỗi
lần ngắt câu, mỗi giọt nước mắt cô đều nhớ rất kĩ, chính xác
như đang kể chuyện của người khác, không hề có cảm xúc gì của
mình trong đó. Phương Hồi không biết nên an ủi bạn thế nào, còn
Lâm Gia Mạt cũng không muốn được an ủi. Hay nói cách khác là
người gặp bất hạnh không muốn thể hiện sự buồn rầu của mình
trước mặt người hạnh phúc, đó sẽ chỉ khiến cho người ta càng cảm
thấy bất hạnh hơn. Hồi đó Phương Hồi vẫn không biết thế nào
là khắc cốt ghi tâm, trong đáy mắt trong suốt của cô không hề
có gợn sóng, thế nên cô không thể an ủi được Lâm Gia Mạt. Có
những nỗi đau sẽ không thể nào cảm nhận được nếu mình chưa một
lần trải qua, mọi lời khuyên nhủ đều sẽ biến thành những lời nói
kháy khiến người ta cảm thấy đau đớn, khó chịu. Triệu Diệp và Tô
Khải đã liên tiếp dày vò trái tim Lâm Gia Mạt, những điều này có
nghĩa là gì thì chỉ có chính bản thân cô mới hiểu được.

Sau khi nói xong những chuyện này, Lâm Gia Mạt liền nhẹ

nhàng nhảy từ hàng rào vây quanh cây hòe già trong trường xuống
đất, lúc chạm đất không may bị trẹo chân, cô liền cau mày chửi
“m.kiếp”, sau đó liền cất cao giọng hát, “trong trái tim em, anh là
một cây hành, bẻ đi, vò nát đi rồi ném vào thùng rác”, cô vừa cười
vừa ngoảnh đầu lại nhìn Phương Hồi, không nằm ngoài dự đoán,
cô đã nhìn thấy ánh mắt không thể lí giải của Phương Hồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.