NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 1 - Trang 389

“Ừ! Hiện giờ những người chơi guitar đều biết, ban nhạc Co

Giật, rất bốc! Tôn Đào còn quen một ca sĩ của họ! Hôm nào tớ đưa
cậu đi xem một lần là cậu sẽ biết!”.

“Ừ, mau vào đi, chuẩn bị bắt đầu rồi đấy”. Mỗi lần nghe

đến tên của đám bạn thời để chỏm của cậu, Phương Hồi thường đáp
lại rất thờ ơ. Cô biết Trần Tầm không thực hiện đúng những gì
đã hứa, không liên lạc nhiều với bọn họ nữa và bản thân cô cũng
không biết làm cách nào để quên đi chuyện cũ. Cả hai đều cảm
thấy có cái gì đó ngại ngùng trong chuyện này, Trần Tầm và
Phương Hồi không biết phải giải quyết thế nào mà chỉ biết lựa
chọn né tránh mà thôi.

“Cố lên nhé! Nếu thấy khó chịu thì cứ xin thầy giáo ra! Tớ

đứng ngoài đợi cậu!”. Phương Hồi dặn dò thêm.

“Xin ra? Không được! Như thế mất mặt lắm! Cậu cứ đợi nhé!”.

Trần Tầm nói rất kiêu hãnh.

Phương Hồi liền cười và đứng ngoài đường chạy. Trong quá

trình thi đấu, cô dõi theo Trần Tầm rất chăm chú, chẳng mấy
chốc đã đi quanh đường chạy một vòng, Trần Tầm chạy 1.500m,
cô đi bộ 800m. Mặc dù không được giải gì, nhưng Trần Tầm vẫn
kiên trì đến cùng, mãi cho đến khi cậu về đến đích, Phương Hồi
mới lên khán đài.

Thấy cô bước đến, Lâm Gia Mạt vội nhét giấy bút vào tay cho

cô, nét mặt lộ rõ vẻ không vui: “Haizz, cuối cùng thì cậu đã quay lại!
Mau viết hai tin đi! Tớ thực sự hết vốn rồi, nào là oai phong lẫm
liệt, tràn đầy sức sống, tinh thần thể thao… tớ đều đã viết, chỉ
còn thiếu cụm từ tinh thần thép nữa thôi! Rốt cuộc hai đứa mình
ai là lớp phó tuyên truyền hả?!”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.