NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 1 - Trang 397

“Đám nào? Từ nhỏ tớ đã chơi với bọn họ, cũng có thấy sao đâu!

Phương Hồi, cậu đừng quá chấp vặt!”.

“Được! Coi như tớ là người chấp vặt!”.

Phương Hồi mím môi, nhìn Trần Tầm với ánh mắt buồn bã

rồi đột ngột quay phắt đi vẫy một chiếc xe.

Trần Tầm đứng trân trân tại chỗ nhìn đèn chiếc taxi đó chạy

mỗi lúc một xa, mấy phút sau cậu mới co giò đuổi theo, nhưng ánh
đèn màu đỏ đó vẫn đã hòa mình trong màn đêm. Trong tích tắc đó,
Trần Tầm cảm thấy vô cùng chán nản.

Tối đến Trần Tầm gọi điện cho Phương Hồi, lúc nghe máy,

ông Phương Kiến Châu tỏ ra rất bực mình, Trần Tầm loáng
thoáng nghe thấy ông nói ở đầu bên kia: “Cậu ấy là ai vậy? Sao
suốt ngày gọi điện thoại cho con? Trao đổi nhanh rồi cúp máy đi!
Đừng nói chuyện nữa!”.

Phương Hồi bảo vâng rồi nghe máy, Trần Tầm nói: “Sao cậu

lại bỏ về! Tớ phải đuổi theo mấy trăm mét liền!”.

“Vậy hả?”. Phương Hồi đáp rất thờ ơ.

“Lúc đầu tớ tưởng cậu sẽ xuống xe cơ! Không ngờ cậu lại bỏ về

thật!”.

“Ừ”.

“Vẫn còn giận hả?”.

“Không”.

“Đừng giận nữa nhé, thật sự không phải như những gì cậu nghĩ

đâu”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.