NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 1 - Trang 408

“Người ta khen mà còn không thích nghe à! Chỉ thích được hạ

thấp thôi đúng không! Nói cho cậu biết nhé, đừng có mà lôi bực ở
đâu về để trút lên đầu đây!”. Ngô Đình Đình cũng có vẻ bực mình.

“Không phải, tại tớ cũng đang gặp một số chuyện!”. Trần Tầm

liền hạ giọng.

“Bài hát đó… viết tặng cho Phương Hồi đúng không?”. Qua ánh

đèn mờ ảo, ánh mắt Ngô Đình Đình nhìn xuống người Trần
Tầm.

“Cũng không hẳn...”. Trần Tầm cúi đầu xuống với vẻ ngại

ngùng và nói: “Tóm lại là tớ muốn cậu ấy đến nghe, nhưng bây giờ
thành ra thế này…”.

“Cậu ấy cả nghĩ quá, cũng không thể trách cậu ấy được, tớ nghĩ

là do cậu ấy quá quan tâm đến cậu. Cậu đã thật lòng quý mến cậu
ấy thì liệu mà bỏ qua đi! Ai bảo hồi đầu bọn tớ khuyện cậu như vậy
mà cậu đâu có chịu nghe!”. Ngô Đình Đình thở dài nói.

Trần Tầm liền cười, đưa tay chỉ lên trán cô: “Cậu nói thì nghe

hay lắm, nhưng làm thì chẳng ra đâu vào đâu cả! Nhiều lúc tớ nghĩ,
cậu và Phương Hồi bù được cho nhau thì hay biết bao!”.

“Đừng có mơ hão nữa! Cái gì cũng đòi là của cậu hả!”. Ngô Đình

Đình liền hất tay cậu ra, hứ một tiếng rồi nói: “Đứng ăn ở núi
này còn trông sang núi nọ, không sợ bội thực à?”.

“Cậu đừng đổ oan cho tớ! Tớ nói như vậy thì cậu cứ nghe như vậy

mà thôi. Những cái cậu đang nói mờ ảo quá, kể cả tớ có nhảy xuống
sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được! Tớ đã phát hiện ra rồi, tớ
đang bị các cậu đưa vào tròng đấy mà!”. Trần Tầm vội vàng thanh
minh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.