NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 1 - Trang 432

Cuối cùng chỉ còn lại Lâm Gia Mạt và Tô Khải ngồi trước bàn ăn

ngổn ngang, giữa hai người là bàn đựng tiền, những màu sắc xanh
đỏ được trải ra, rất buồn bã.

“Em thích anh, thích vô cùng”. Sau một hồi lâu Lâm Gia Mạt mới

từ từ lên tiếng, đôi môi cô hơi run rẩy, thốt ra những tiếng xé
lòng: “Tuy nhiên… từ nay trở đi sẽ không thích nữa. Em sẽ không
bám riết lấy anh nữa, anh cũng không phải tránh mặt em nữa. Hai
đứa mình cứ sống với cuộc sống riêng của mình, không ai ghét ai
cả, không ai quên ai cả, có được không anh?”.

“Ừ, được chứ!”. Tô Khải ngồi xuống cạnh cô, rụt rè lau nước

mắt cho cô: “Em đừng khóc nữa, ngoan nào”.

“Đã nói đến nước này rồi, Tô Khải, em hỏi anh, anh có thích em

chút xíu nào không! Một chút xíu thôi”. Lâm Gia Mạt bị hơi men và
nỗi buồn vây kín, nét mặt lộ rõ vẻ ấm ức như đứa trẻ con.

“Có”. Tô Khải nhẹ nhàng chỉnh lại tóc cho cô.

“Thế… có lúc nào cảm thấy hối hận không?”. Lâm Gia Mạt

nhìn thẳng vào mắt anh hỏi.

“Hiện giờ hơi hối hận”. Tô Khải sụt sịt, mắt lại đỏ lên.

“Hê hê, đáng đời…”. Lâm Gia Mạt đang khóc lại bật cười, má cô đỏ

bừng, không ai thể biết cô đã gạt bỏ bao nhiêu, ghi nhớ bao nhiêu
mới nở được nụ cười như thế.

Lúc Lâm Gia Mạt ra khỏi quán ăn, Trần Tầm đang ngồi bên vệ

đường, Phương Hồi nằm co ro trong lòng cậu và ngủ thiếp đi. Lâm
Gia Mạt bước đến, ngồi xuống cạnh Trần Tầm, Trần Tầm
liền nhìn chăm chú vào khuôn mặt vẫn chưa khô nước mắt của cô
hỏi: “Tô Khải đâu?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.