NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 1 - Trang 66

“Nếu không biết đó là lời dối trá thì sống sẽ thoải mái hơn.

Đối với tớ, sự thật không có nghĩa lí gì nhiều, thà cứ bị lừa mà
không biết còn hơn là tỉnh táo nhận ra mình bị lừa, vì nếu tỉnh táo
biết được sự thật sẽ vô cùng đau khổ”.

“Hả? Nếu biết nhận lỗi và hứa sau này sẽ không lừa cậu nữa thì

sao?”.

“Đừng xin lỗi, câu nói mà tớ ghét nhất là “xin lỗi”. Nếu đã nói

lời “xin lỗi” tức là đang mắc nợ nhau.

“Vậy hả…”.

“Ừ! Lạ lắm phải không, hi hi”. Phương Hồi tự cười mỉa mình, cô

bóp chặt đầu khóa của ba lô, chiếc khóa hằn lên ngón tay.

Mặc dù Phương Hồi nói như vậy, nhưng Trần Tầm cảm thấy

chắc chắn là cô rất sợ bị lừa, sợ bị bắt nạt. Cậu nhớ lại vẻ lặng lẽ
cúi đầu của cô trong lớp mà thấy thương thương. Cô bạn này không
những hiền lành mà còn dịu dàng. Cô không bao giờ làm phiền
bất kì ai, nhưng những việc mà người khác nhờ, cô luôn giúp đỡ hết
mình. Có thể nhiều lúc còn vụng về, nhưng không cố tình che
giấu. Mỗi lần cô ngẩng đầu lên, ánh mắt lúc nào cũng như
muốn né tránh, nhưng nhìn kĩ vào đáy mắt cô, thấy thật trong
sáng biết bao.

“OK! Từ nay về sau tớ sẽ không nói lời xin lỗi với cậu nữa, tớ sẽ

nói không sao cả! Kể cả có giẫm vào chân cậu tớ cũng sẽ nói không
sao cả, coi như là cậu nợ tớ!”.

“Cậu nói gì vậy!”. Phương Hồi lại cười, lần này cười rất vui vẻ.

Nếu cô không thích xin lỗi, thì cậu sẽ không nói. Nếu cô không

dám lại gần, thì cậu sẽ chủ động tấn công. Nếu cô vẫn lùi bước, thì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.