NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 2 - Trang 160

về tình yêu, bao dung và nhượng bộ không thể khiến hai người
gắn bó nhau hơn, mà biến thành sự mệt mỏi khó tả.

Trần Tầm quay đầu lại nhìn con đường nhỏ rợp bóng mát,

bóng Phương Hồi đã không thấy đâu, nghĩ có lẽ cô lại buồn và
khóc, Trần Tầm vẫn móc điện thoại ra nhắn tin cho cô: “Đừng
giận nữa, anh vẫn đợi em ở chỗ cũ, em quay lại và đi ăn cơm nhé”.

Trần Tầm đợi khoảng hai mươi phút, nhưng không thấy

Phương Hồi quay lại, cũng không nhận được tin nhắn của cô.
Không chịu được nữa cậu liền gọi cho cô thì thấy có giọng nữ tổng
đài viên vang lên: “Số điện thoại quý khách gọi đã tắt máy”. Trần
Tầm thở hắt ra một hơi rồi đứng dậy, đút ngay điện thoại vào túi
quần.

Không biết tại sao, mặc dù hiện giờ không còn bị cô giáo và phụ

huynh kiểm soát chặt chẽ nữa, có nhiều thời gian và sự tự do hơn, có
điện thoại di động dễ liên lạc hơn, nhưng Trần Tầm lại cảm thấy
cậu và Phương Hồi ngày càng xa nhau hơn.

Trần Tầm ra nhà ăn một mình, trên đường đi cậu gặp Thẩm

Hiểu Đường vừa đi lấy nước về, cô xách phích nước đi về phía này,
có lẽ là vừa gội đầu, tóc vẫn còn hơi ướt, xõa xuống vai. Nhìn thấy
Trần Tầm, cô liền vui vẻ vẫy tay, bước đến cười hỏi: “Sao cậu lại
đi một mình? Không đi với Tống Ninh à?”.

“Việc gì tớ phải đi cùng hắn? Cậu có việc gì cần tìm hắn thì để

tớ gọi giúp cậu!”. Trần Tầm đút tay trong túi quần nói.

“Không có việc gì cả, tớ chỉ hỏi vậy thôi. Thấy các cậu ngày nào

cũng đi với nhau, bám nhau hơn cả người yêu mà! Cậu đi đâu vậy?”.
Thẩm Hiểu Đường hỏi.

“Tớ ra nhà ăn ăn cơm, cậu về phòng à?”. Trần Tầm hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.