NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 2 - Trang 159

“Anh biết rõ cái gì? Em muốn nói đến Ngô Đình Đình ư?

Được, thế để anh nói thẳng cho em nghe nhé, em yên tâm, anh
không tìm Ngô Đình Đình, Bạch Phong không phạm tội giết người,
có thể một ngày nào đó sẽ không về, còn lâu Đình Đình mới tranh
với em!”.

“Em tranh với cậu ấy hả? Em tồi tệ đến vậy hay sao? Hôm đó

anh đưa cậu ấy nhà ông Bạch Phong, tối đến em đợi điện thoại của
anh đến 12 giờ đêm, anh chẳng gọi lại cho em gì cả, nhưng sau đó
em có nói gì anh không? Tập quân sự anh thích chơi gì thì cứ chơi,
thích nói chuyện với ai thì cứ nói chuyện, tổng cộng mười mấy ngày,
anh chỉ đi tìm em hai lần, em có nói gì anh không? Trần Tầm,
anh đừng vô lí quá!”. Phương Hồi đứng dậy, nhìn Trần Trầm run
rẩy nói.

“Thôi thôi thôi, không nói nữa!”. Thấy cô sắp bật khóc, Trần

Tầm cũng không nói gì thêm nữa, cậu đỡ vai Phương Hồi nói:
“Tối em không có tiết đúng không? Mình đi ăn nhé, anh đói rồi”.

Phương Hồi tránh tay ra, sụt sịt bỏ đi mà không ngoái đầu nhìn

lại, cô cảm thấy rất ấm ức, nỗi chua xót trong lòng kết thành một
tảng đá lạnh ngắt.

Trần Tầm nhìn theo bóng cô và ngửa mặt lên trời thở dài.

Phương Hồi vốn là người nhạy cảm, còn Trần Tầm lại là người dễ
thích nghi với hoàn cảnh, trong môi trường khép kín hồi cấp ba,
Trần Tầm còn có thể cùng cô giấu kín tình yêu, nhưng lên đến
môi trường tự do như trường đại học, sự nhạy cảm của Phương Hồi
khiến cậu phiền muộn và khó xử.

Họ đã dần dần trưởng thành, cảm nhận được rằng đến với

nhau không chỉ vì ưa nhìn, vì thấy vui, mà còn phải vất vả gây
dựng. Chỉ có điều họ đều chưa đủ chín chắn, chưa hiểu gì nhiều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.