NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 2 - Trang 169

mình đã mất đi khả năng nói chuyện, ăn cơm, mỉm cười, nếu
không đứng dậy chắc chắn cô sẽ bật khóc trước mặt mọi người.

“Tớ không ăn nữa, các cậu ăn nhé!”.

Cố gắng nói xong câu này, Phương Hồi vội quay đầu đi ra.

Nước mắt rơi xuống lã chã, cô không lau mà cứ để thế rồi ra khỏi
nhà ăn, sau đó đi đi lại lại vô số vòng không có mục đích ở ngoài
hàng rào của trường.

Trong thời gian đó cô đã nghĩ đến rất nhiều chuyện, từ nhan

sắc xinh đẹp của Thẩm Hiểu Đường nghĩ đến chuyện chạm mặt bọn
họ khi họ đang hẹn hò ở góc kín đáo này trong trường. Nghĩ đến đây
cô không thể nghĩ được gì thêm, lồng ngực đau đớn, đau đến nỗi cô
thể tưởng tượng ra được cảnh tượng đó và những lời cô sẽ phải nói. Cứ
loanh quanh như vậy đến hơn mười giờ, trước giờ cả trường tắt đèn,
Phương Hồi mới quay về phòng. Cô đã có một quyết định, lúc
đầu cô còn định hỏi Trần Tầm rốt cuộc là thế nào, cô bạn đó là
ai, nhưng cuối cùng cô quyết định sẽ không hỏi nữa. So với nỗi đau
đớn vì bị lừa dối và sự bất an trong lòng, cô sợ câu trả lời của Trần
Tầm khiến cô không thể nào chịu nổi.

Về phòng, Lí Kì nói với cô rằng Trần Tầm đã gọi điện thoại

cho cô rất nhiều cuộc, vẻ rất sốt ruột. Phương Hồi gật đầu
nhưng không có ý gọi lại, Lí Kìliền thắc mắc: “Không gọi điện cho
cậu ấy à? Cậu ấy nhắn là cậu về nhớ gọi điện thoại lại”.

“Ừ... không cần đâu...”. Phương Hồi trả lời một cách đầy khó

khăn, hiện tại cô thực sự không biết phải nói gì với Trần Tầm,
đúng lúc này đèn trong phòng vụt tắt, cuối cùng dường như
Phương Hồi đã tìm được cái cớ thích đáng để thở phào, cô mò mẫm
đi vào rút điện thoại di động đã sạc xong pin ra và nói: “Tắt điện
chắc cậu ấy cũng ngủ rồi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.