NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 2 - Trang 206

hồi đó quá trẻ, quá ngốc cũng là anh ấy. Thế nên cậu xem, mọi
việc đều như vậy. Đến giờ tớ cảm thấy hồi đó mình ngờ nghệch
quá, đến khi trưởng thành con người ta mới hiểu”.

“Thế còn Triệu Diệp thì sao?”. Phương Hồi ngước mắt lên hỏi.

“Cậu ấy... vẫn viết thư cho tớ”. Lâm Gia Mạt dừng lại một lát

rồi nói: “Có lẽ là do vừa đến Trường Xuân nên chưa quen, đến khi
có bạn mới rồi cũng sẽ nhạt đi thôi”.

“Gia Mạt, cậu không có tình cảm gì hay không hề thấy cảm động

trước Triệu Diệp ư?”.

“Tình cảm do sự cảm động sinh ra khác với tình yêu, tớ không cam

tâm, trong lúc chưa trải qua tình yêu đã lựa chọn sự cảm động. Tớ
phải yêu vì mình, không được đáp lại cũng không sao cả, không phải
mãi mãi cũng chẳng sao cả!”. Lâm Gia Mạt nhìn ra phía xa nói: “Vì
hiện tại tớ không tin cái gọi là mãi mãi nữa, lúc tốt nghiệp bọn mình
còn khóc và khắc trên cây rằng “mãi mãi không xa nhau”, nhưng
đến giờ thì sao? Kiều Nhiên sang Luân Đôn mà không một lời từ
biệt, Triệu Diệp ở Trường Xuân, tớ, cậu và Trần Tầm mặc dù vẫn
gần nhau, nhưng ai đảm bảo là có thể ở bên nhau mãi mãi? Không
phải cậu cũng không tin đó sao? Không phải bọn mình thất tín, mà
là khi lớn lên rồi, tự chúng ta sẽ phản bội lại quá khứ, phản bội lại
chính mình thời đó!”.

“Phản bội thật rồi ư?”. Phương Hồi lẩm bẩm: “Nhưng tớ cứ nghĩ

không nên như vậy”.

“Có lẽ là vậy! Đợi đến khi bọn mình không còn trẻ nữa”. Lâm Gia

Mạt cười nói.

“Thôi đừng nói chuyện này nữa, tớ thấy đầu óc u minh hết cả

lên rồi! Nghe nói cậu Tống Ninh cùng phòng với Trần Tầm đang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.