NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 2 - Trang 216

“Giọng điệu này cậu học của ai vậy, mới cách mấy ngày mà khác

hẳn nhỉ!”. Trần Tầm nhìn cô với ánh mắt sửng sốt hỏi.

“Lời biện luận trong cuộc thi hùng biện của khoa tớ, bàn về cái

được và cái mất trong mô hình tư duy của thế hệ con một trong
tương lai lập nghiệp, tớ là bên ủng hộ”. Thẩm Hiểu Đường chớp mắt
nói.

“Được đó nhỉ! Sao không báo để tớ đến xem?”.

“Có gì mà xem… cuối cùng bài hùng biện thất bại thảm…” Thẩm

Hiểu Đường cúi đầu xuống nói.

“Sao lại thất bại? Tớ thấy cậu nói hay đấy chứ! Rất trữ tình!”.

“Chính vì quá trữ tình nên cuối cùng bạn bè tớ mới nói hai câu

cuối cùng của tớ không giống hùng biện mà giống cuộc thi ngâm
thơ…”.

“Thế cuối cùng cậu nói gì?”.

“Không khí trong lành biết bao, cuộc sống tươi đẹp biết bao,

chúng ta hãy tiến về tương lai rạng ngời…”. Thẩm Hiểu Đường nói
nhỏ.

Trần Tầm liền bật cười ha ha, Thẩm Hiểu Đường hậm hực gục

đầu xuống cánh tay, Trần Tầm ra sức xoa đầu cô nói: “Hiểu
Đường, cậu kute quá, đúng là kute quá!”.

Thẩm Hiểu Đường đỏ mặt ngẩng đầu lên, Trần Tầm nhìn vào

đôi mắt trong trẻo của cô rồi không cười nữa. Xe cộ chạy qua chạy
lại như mắc cửi trên đường, giữa thành phố phồn hoa đô hội,
Trần Tầm cảm thấy tim mình đập khác hẳn với bình thường.

Đúng là rung động thật rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.