NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 2 - Trang 260

nghe máy, cô gái này tựa như mất tích khỏi thế gian, khiến cậu vô
cùng sợ hãi, bất an.

Trần Tầm nói lúc đó cậu vô cùng sốt ruột, cậu cảm thấy

dường như mình đã chọn sai con đường, từ hội trường của trường
đến việc Phương Hồi sẽ về ngôi nhà nào, cậu đều phán đoán sai.
Dường như điều này đồng nghĩa với việc số phận đã an bài họ ắt
phải chia tay, chia tay vốn là điều cậu đã nghĩ đến từ trước, nhưng
khi nó thực sự xảy ra, không hiểu tại sao cậu lại đau khổ và không
cam tâm như vậy.

Trần Tầm rời hoa viên Cự Long, tuyết đã rơi dày, xe cộ tắc

trên đường, chiếc xe nào cũng lê bước rất khó khăn. Trần Tầm
lang thang trên vỉa hè, bông tuyết bay lả tả gần như che kín mắt
cậu, nước mắt và bông tuyết hòa lẫn vào nhau khiến cậu không
nhìn rõ bóng người phía trước, cậu không biết đi đâu mà chỉ thất
thểu bước đi, trong lòng cậu chỉ có một cái tên, đó chính là Phương
Hồi.

Khi Trần Tầm điên cuồng tìm Phương Hồi trên đường phố,

Phương Hồi cũng đang lang thang trên một con đường khác.

Sau khi rời trường W, cô liền quay về trường F, đầu tiên cô tìm

đến cái cây họ khắc chữ năm xưa, tên vẫn còn đó, nét chữ cũng vẫn
còn đó, vì khắc bằng chìa khóa nên các vết răng cưa đều vẫn còn
đó. Phương Hồi bật khóc, cô đã lấy tuyết lấp lên dòng chữ đó,
cuối cùng họ vẫn chia tay, mãi mãi chia tay rồi.

Sau đó cô lại đến khu giảng đường cấp ba, học sinh vẫn đang

học, hành lang rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng giảng bài của giáo
viên các lớp. Qua cửa sổ đằng sau cô đã nhìn thấy cô Hầu, cô vẫn
giảng bài bằng giọng rất trong trẻo, chỉ có điều tay trái đã có thêm
một chiếc nhẫn, nghe nói cô đã kết hôn. Bước về phía trước cô lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.