NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 2 - Trang 263

5

Lúc Trần Tầm về đến trường đã gần 11 giờ, cậu không đi xe

mà đi bộ về. Quãng đường dài và cái lạnh của gió tuyết đã khiến
tâm trạng thê lương của cậu càng tê tái hơn, cậu lê bước về kí túc xá,
nhìn thấy Thẩm Hiểu Đường đang đứng với một người tuyết cao
bằng cô mới sững sờ đứng lại.

“Cậu thấy... người tuyết này có đẹp không?”. Đôi má Thẩm Hiểu

Đường đỏ bừng vì lạnh, cô vừa sụt sịt vừa nói: “Một mình tớ đắp
đấy... đắp mấy tiếng đồng hồ mới xong”.

Trần Tầm chậm rãi bước tới, cậu nhìn thấy trên chiếc bụng

tròn của người tuyết có ghi tên cậu, Thẩm Hiểu Đường liền chỉ vào
nói: “Cái này tớ vừa viết lên xong, bị người khác nhìn thấy thì ngại
lắm... vì thực sự tớ rất nhớ cậu, không biết cậu đã đi đâu, cũng
không biết cậu có quay về nữa không. Vừa nãy đại ca xuống chơi
với tớ rất lâu, bị tớ đuổi lên phòng rồi. Thực ra tớ rất muốn đứng
chơi với đại ca, nhưng lại nghĩ nhỡ không đợi được cậu, bị đại ca nhìn
thấy thì ngượng thấy mồ! Thế nên tớ...”.

Không đợi Thẩm Hiểu Đường nói hết, Trần Tầm liền ôm chặt

lấy cô, cơ thể vẫn còn hơi ấm và mùi hương thoang thoảng của cô
đã làm tiêu tan sự mệt mỏi và vết thương lòng Trần Tầm, cậu
không kìm được mà bật khóc, tựa như đứa trẻ đã lạc đường rất lâu
đột nhiên tìm thấy nhà.

Thẩm Hiểu Đường gục trong lòng cậu, lặng lẽ lắng nghe tiếng

khóc của một chàng trai, lồng ngực Trần Tầm run lên, mỗi nhịp
đều khiến cô run rẩy, cô không biết Trần Tầm đã trải qua
chuyện gì mà lại đau khổ như vậy. Tự nhiên Thẩm Hiểu Đường lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.