NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 2 - Trang 270

“Haizz, cũng tội nghiệp Phương Hồi thật...”. Tiết San nói: “Tớ và

ông người yêu cũ chia tay nhau trong êm thấm, đằng này cậu ấy là
bị người thứ ba phá bĩnh, chắc chắn sẽ vô cùng khổ sở!”.

“Chắc chắn rồi, cậu ấy vốn sống nội tâm mà, tớ thấy cậu

ấy đã phải chịu đựng một thời gian khá dài rồi”. Lí Kì nói: “Vân
Vân, Phương Hồi về thì cậu đừng có nói gì đến chuyện nhìn thấy
Thẩm Hiểu Đường nhé!”.

“Tớ biết mà! Thực ra theo tớ bọn họ nên chia tay nhau cho xong,

yêu đương có gì là hay? Độc thân vẫn thoải mái nhất! Tốt nhất là
cậu cũng nên chia tay với ông anh Quảng Đông của cậu đi Lí Kì ạ, bọn
mình cả phòng độc thân! Chia tay thôi, chúng mình chia tay thôi!”.
Lưu Vân Vi cất cao giọng hát.

Phương Hồi đứng ngoài cửa, cô nắm chặt tay lại, ngón tay đâm

sâu vào lòng bàn tay, để lại một vết hình bán nguyệt. Cô cảm thấy
trái tim mình như bị ai túm chặt, đau đớn, nghẹt thở, bất giác nước
mắt lại trào ra. Cô không muốn vào phòng, nhưng quay đầu đi
rồi lại không nghĩ ra nơi nào có thể đi. Phương Hồi cảm thấy hiện
tại mình rất nực cười, hồi đầu nói với mọi người rằng Trần
Tầm là người yêu của mình, hiện tại không còn là người yêu nữa thì
cũng phải nói với họ. Cho dù ngại ngùng và xấu hổ đến đâu, cũng
đều buộc phải đối mặt.

Sự khác biệt giữa tình cũ và tình mới không chỉ là nước mắt và nụ

cười, nỗi đau bị bỏ rơi, dù là ai cũng không thể thờ ơ coi như không có
chuyện gì xảy ra. Phụ nữ luôn muốn túm lấy người phụ tình để hỏi
và câu trả lời thường càng khiến họ đau buồn hơn. Hai chữ tình
buồn, nếu không trải qua sẽ mãi mãi không bao giờ có thể thấu
hiểu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.