NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 2 - Trang 269

Cứ nghĩ đến Trần Tầm là Phương Hồi lại khóc, cho dù là bao

kí ức đẹp đẽ, cuối cùng đều biến thành chữ “phải” xen lẫn trong
tiếng nhạc trong trái tim cô. Một âm tiết đơn giản đã tuyên bố bản
án tử hình cho tình yêu của cô. Cuối cùng Phương Hồi đã hiểu ra
rằng, mọi thứ mãi mãi duy nhất đến cuối cùng đều vẫn biến
thành sự cắt đứt không thể thay đổi. Tình cảm cao thượng của cô đã
từng cho cô dũng khí và luồng sức mạnh vô tận, nhưng khi tình cảm
đó không còn cao thượng, mọi kỉ niệm đẹp mà cô chắt chiu gìn giữ
đã biến thành liều thuốc độc ăn mòn trái tim cô, hủy hoại tất cả,
cuối cùng biến thành tro tàn cùng với quá khứ.

Cảm giác mất đi Trần Tầm đáng sợ hơn những gì mà trước đó

Phương Hồi đã tưởng tượng.

Tối chủ nhật khi quay về kí túc xá, đầu tiên Phương Hồi nghe

thấy giọng nói trong trẻo của Lưu Vân Vi, cô đang nói gì đó với mọi
người trong phòng, hình như cuống lên gì đó nên giọng cũng nói to
hơn.

“Thật đấy! Chắc chắn tớ không nói dối đâu! Bạn cấp ba của

tớ tận mắt chứng kiến mà, hai người đứng ôm nhau dưới sân, lúc
đó sắp đến giờ đóng cửa rồi, bọn họ không hề có ý định về
phòng!”.

“Có phải bọn họ đã chính thức yêu nhau rồi không nhỉ? Thế

Phương Hồi làm thế nào?”. Giọng Tiết San vọng ra.

“Phương Hồi làm được gì?”. Lí Kì thở dài nói: “Nói thật là bọn họ

chia tay nhau chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi, người như Trần
Tầm làm sao cậu ấy giữ được. Vào đại học rồi không thể giống
thời cấp ba, không phải Tiết San với người yêu học cùng cấp ba
cũng chia tay nhau rồi đó sao? Tớ và cậu bạn tớ bây giờ một chốn
đôi nơi, cũng chẳng biết sau này sẽ thế nào!”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.