NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 2 - Trang 268

“Ừ!”. Trần Tầm vừa khóc vừa gật đầu.

“Cậu có thích tớ không?”.

“Thích”.

“Thích bằng từng nào?”.

“Thích đến nỗi giờ ra nông nỗi này...”.

“Nông nỗi nào?”. Thẩm Hiểu Đường ngẩng đầu lên hỏi.

“Đừng động đậy, nếu không tớ lại muốn làm chuyện xấu

đấy...”. Trần Tầm ấn cô xuống nói.

“Ghét cậu quá!”. Thẩm Hiểu Đường đỏ bừng mặt đánh Trần

Tầm một cái.

“Thật đấy... được ôm cậu tớ mới thấy yên tâm”.

Hai đứa ôm chặt nhau, Trần Tầm ra sức ngửi mùi thơm chỉ có

riêng ở Thẩm Hiểu Đường và từ từ nhắm mắt lại.

Phương Hồi ở nhà hai ngày trong trạng thái như người mất

hồn.

Ban ngày cô vẫn ăn cơm, làm việc như bình thường, nhưng không

nhớ rốt cuộc là đã ăn cái gì, làm việc gì. Đêm đến cô lại rơi vào
trạng thái mất ngủ, ôm chăn có thể thức chong chong cả đêm, mãi
cho đến khi trời tờ mờ sáng mới chợp mắt được một lúc, nhưng
rồi lại tỉnh rất nhanh. Vì cô luôn mơ thấy Trần Tầm, không chỉ
là trong giấc mơ, bình thường những âm thanh nghe được, những
dòng chữ đọc được, cô đều tưởng tượng ra được Trần Tầm. Chàng
trai đó như đã được khắc vào trái tim cô, từ trái tim đến mạch máu
đều để lại dấu vết, không thể xóa mờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.