NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 2 - Trang 267

“Mất đi một thứ một thời vô cùng quan trọng đối với mình”.

Mắt Trần Tầm lại bắt đầu ươn ướt.

“Thế bây giờ có còn quan trọng nữa không?”.

“Không biết... nhưng vô cùng buồn, tớ chưa buồn như thế này

bao giờ”.

“Vì chuyện này mà không lên nhận giải mà bỏ đi ư?”.

“Ừ. Lúc đó đầu óc rối bời, vô cùng tuyệt vọng, vô cùng lẻ loi, cả

tối hôm nay tớ đều có cảm giác này, giống như bị ném sang một
thế giới khác, tiến hay lùi đều không được, không tìm được chỗ
nào để đi. Cậu có biết không? Sau khi lớn lên, đây là lần đầu tiên
tớ khóc nhiều như vậy...”. Trần Tầm quệt tay lên khóe mắt nói.

“Ừ...”.

“Nhưng lúc nhìn thấy cậu, tớ có cảm giác như lại được quay trở

về với thế giới này. Trường của tớ, kí túc xá của tớ, người bạn gái
mà tớ quý mến đều ở đây... lúc đó cảm thấy vô cùng yên tâm, chỉ
muốn ôm chặt cậu và không buông tay ra nữa”.

“Tớ hơi lạnh... cậu có thể ôm tớ một lát được không?”. Thẩm Hiểu

Đường co người vào chăn nói.

Trần Tầm ngần ngừ một lát rồi ngồi dậy sang giường cô.

“Thấy cậu như vậy tớ rất thương, nhưng lại hơi sợ, vì tớ cảm

thấy đó là do tớ không hiểu cậu. Trần Tầm, cậu hãy hứa với tớ,
bất luận cậu đánh mất thứ gì, cái đó đã từng quan trọng với cậu
như thế nào, sau này đừng nghĩ đến nữa có được không? Cậu sẽ có
cái quan trọng hơn”. Thẩm Hiểu Đường dựa vào lòng Trần Tầm
nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.