NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 2 - Trang 274

Phương Hồi bật khóc mà không hề ngại ngùng, Lâm Gia Mạt

vừa vỗ về cô vừa nói nhỏ: “Khóc đi, khóc xong mọi chuyện sẽ trôi
qua, bọn mình sẽ làm lại từ đầu...”.

Điện thoại trong túi Phương Hồi lại đổ chuông, lần này là tin

nhắn, vẫn là của Trần Tầm, ba chữ rất đơn giản: “Anh xin lỗi”.

Phương Hồi run rẩy giơ chiếc điện thoại ra trước mặt Lâm Gia

Mạt và nói một cách đau đớn: “Cậu xem, mấy ngày qua anh ấy chỉ
gửi đi gửi lại cho tớ mấy chữ này. Nhưng tớ không nhắn lại, cậu
biết tại sao không? Vì anh ấy đã nuốt lời, anh ấy đã từng hứa với
tớ rằng, không bao giờ nói lời xin lỗi với tớ...”.

Lâm Gia Mạt nhìn Phương Hồi run rẩy giữa ngày đông đã nhá

nhem tối, nhìn ba chữ “anh xin lỗi” trên màn hình màu xanh lục
trong tay cô, cuối cùng cũng không kìm được liền bật khóc. Cô
giằng lấy chiếc điện thoại 8210 của Phương Hồi và xóa luôn dòng
tin nhắn rồi nói: “Nói xin lỗi không làm cái đếch gì! Để tớ gọi điện
thoại cho cậu ta, bắt cậu ta phải giải thích rõ ràng trước mặt cậu!”.

Phương Hồi vội vàng ấn tay cô xuống, lắc đầu nói: “Không,

Gia Mạt, tớ không muốn nói chuyện với anh ấy! Không muốn nói
chuyện với anh ấy! Tớ cảm thấy con người hiện tại không phải là
Trần Tầm! Trần Tầm mà tớ yêu không phải như thế này! Cậu
đừng bảo anh ta đến, tớ không muốn nhìn thấy anh ta nữa!”.

Hai cô gái liền ôm nhau khóc, nỗi đau tuổi thanh xuân của họ đã

lan tỏa giữa bầu trời lạnh giá, tâm hồn chưa bị xã hội làm chai sạn
đã khắc sâu tất cả mọi vết thương.

Sau đó Trần Tầm không đến tìm Phương Hồi nữa. Gọi điện

thoại cho cô thì bị tắt, gọi điện thoại về nhà cũng bị tắt, nhắn tin
không trả lời, trên QQ cũng không thấy bóng dáng cô đâu. Giống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.