NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 2 - Trang 297

buồn lắm chứ!”. Triệu Diệp nghe thấy vậy liền bực bội đứng lên
đối chất với Trần Tầm.

“Gia Mạt, tớ có lỗi với cậu, nhưng tớ xin cậu hãy sang khuyên

Phương Hồi... Cậu ấy khóc mãi, tớ nói gì cũng không chịu nghe, cứ
tiếp tục thế này thì cậu ấy quỵ mất... ”. Trần Tầm không đếm
xỉa gì đến những lời của Triệu Diệp, tiếp tục rưng rưng nước mắt
năn nỉ Lâm Gia Mạt.

“Trần Tầm, cậu không cần phải xin lỗi tớ, tớ cam tâm tình

nguyện, có lẽ đúng là tớ không nên thích cậu... Nhưng chỉ có cậu mới
khuyên được Phương Hồi, tớ hay Triệu Diệp nói đều không ăn
thua... Tớ đã làm cậu ấy bị tổn thương, nhưng vết thương chí mạng
của Phương Hồi là do cậu gây ra”. Lâm Gia Mạt chỉ vào tim mình
nói.

Không còn cách nào khác, Trần Tầm đành quay sang bên kia,

đến giữa đường cậu liền dừng lại, cho dù là ở bên nào, dường như
cậu đều không thể lại gần. Đột nhiên cậu sực nhớ ra lời thề của
mình ngày trước với Phương Hồi, hồi đó cậu một mực thề rằng
nếu bỏ rơi cô, cậu sẽ bị chúng bạn xa lánh, người thân ruồng bỏ, giờ
nhìn Phương Hồi đang khóc như xé nát tâm can, rồi nhìn Lâm Gia
Mạt với ánh mắt vô hồn sau lưng, Trần Tầm cảm thấy thật đúng
ý trời.

Không khí tết vẫn còn vương vấn đâu đây, đèn đường đủ màu

giăng khắp nơi, con đường nhỏ tựa như chân trời góc bể, Trần
Tầm đứng giữa đường phố xe cộ nhộn nhịp qua lại và bật khóc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.