NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 2 - Trang 295

không thể trách cậu, thích ai là việc không thể miễn cưỡng, tớ ngớ
ngẩn nên không hiểu điều này, tớ cũng không có sự chuẩn bị trước
về tinh thần và độ kiên nhẫn để chịu đựng sự đau khổ này... Tớ
biết cậu không thích tớ, cho dù tớ nỗ lực đến đâu cậu đều không
thích tớ... Tớ không mong chờ gì cả, cậu cho tớ nắm tay cậu một lát
được không? Giống như lần trước đi chơi Thanh Long Hiệp, chỉ
một lát thôi... ”.

Lâm Gia Mạt vừa khóc vừa cầm tay Triệu Diệp, Triệu Diệp nắm

chặt tay cô bằng hai tay và nói: “Thực ra rất nhiều người thích tớ,
con gái trong trường tớ học đều rất thích xem tớ chơi bóng, lần
này tớ về tớ sẽ không thích cậu nữa đâu, cậu đừng có hối hận nhé!”.

“Ừ...”. Lâm Gia Mạt quệt má nói: “Tớ cũng không còn cơ hội hối

hận nữa”.

“Cậu biết không, bây giờ được nắm tay cậu tớ lại nhớ hôm tốt

nghiệp bọn mình nắm tay nhau dưới gốc cây, thực ra hồi đó tớ cố
tình đứng cạnh cậu, chỉ vì muốn tìm cơ hội nắm tay cậu... Haizz,
sao mà tớ nghĩ xa xôi vậy, mới chỉ có nửa năm trôi qua mà cứ như
chuyện từ kiếp trước ấy”.

“Vì... bọn mình đều không thể quay trở lại ngày xưa được nữa...”.

Lâm Gia Mạt nhắm mắt lại và nói một cách đau khổ.

Trần Tầm sang đường và đến trước mặt Phương Hồi, rồi cậu

ngồi xuống nắm tay Phương Hồi nói: “Phương Hồi, em đừng
khóc nữa, mặt sẽ... nhăn hết đấy...”.

Chưa nói hết câu cậu đã bật khóc trước, Phương Hồi càng khóc

dữ dội hơn, cô nắm chặt tay Trần Tầm nói: “Trần Tầm, bọn
mình đừng chia tay nhau được không anh? Em có điều gì chưa được,
em sẽ sửa hết, được không anh? Anh nói là muốn có em đi theo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.