NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 2 - Trang 309

mấy bông, mỗi lần như vậy, Trần Tầm đều nở một nụ cười
chiều chuộng, rất quen thuộc và cũng rất xa lạ.

khoảng cách mà mình tự cho là an toàn, Phương Hồi đứng

nhìn những cử chỉ âu yếm của họ. Hành vi nhìn trộm khổ sở này lại
khiến cô không thể làm chủ được mình, lần nào nhìn thấy cũng
cảm thấy vô cùng khổ tâm, nhưng cũng vẫn muốn lên ngó. Có lẽ là
do cô vẫn yêu nụ cười đó của Trần Tầm, vì cô đã từng được tận
hưởng nó, biết nó cuốn hút đến nhường nào.

Tối đến Phương Hồi còn thường xuyên gọi điện thoại đến kí

túc xá và nhà Trần Tầm, kể cả là máy bận cũng vẫn muốn nghe
một lát, nếu điện thoại đổ chuông cô sẽ cúp máy ngay. Mặc dù
không nói chuyện với nhau qua điện thoại, nhưng Phương Hồi vẫn
tưởng tượng về cuộc sống của cậu, có phải đang gọi điện cho Thẩm
Hiểu Đường hay không, có phải đang nói chuyện với bạn bè trong
phòng hay ra quán Internet rồi không, hoặc đang làm những chuyện
mà cô không thể biết được nữa. Cô thường xuyên gọi điện thoại,
nhưng một tấm thẻ 20 tệ mà cô dùng đến năm 2003 vẫn chưa
dùng hết.

Tôi nghĩ chắc chắn quá trình này là vô cùng đau khổ, nhưng

trong sự đau khổ đó, Phương Hồi vẫn chứng tỏ được rằng cô vẫn
đang yêu và yêu một cách tuyệt vọng.

Trái ngược với Phương Hồi, thời gian đó Trần Tầm sống rất

vui vẻ, ở bên Thẩm Hiểu Đường, Trần Tầm rất hạnh phúc, cùng đi
ăn, cùng đi học, cùng đi chơi, cùng ra ngoài thuê phòng. Bọn họ
thường thu dọn hết đồ đạc trước, mang theo khăn mặt, giấy vệ
sinh, sữa rửa mặt, bàn chải đánh răng, Thẩm Hiểu Đường là người ưa
sạch sẽ, còn đòi mang theo một tấm chăn để trải trên giường của nhà
trọ. Cô là người thích sĩ diện, không chịu mang những đồ đạc này từ
phòng mình đi, thế nên đành phải để Trần Tầm mang. Tống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.