NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 2 - Trang 310

Ninh là kẻ ranh ma, vừa nhìn là biết cậu bạn đang có ý định gì, lần
nào cũng hỏi với vẻ quan tâm “mang chăn đi làm gì vậy?”, Trần
Tầm liền nghiến răng nói, “mang về nhà giặt!”. Từ đó trở đi, mỗi
khi cậu ra ngoài, mọi người đều tủm tỉm kháo nhau rằng cậu ta đi
giặt chăn rồi.

Để đựng đồ cho thoải mái, Trần Tầm đã mua hẳn một chiếc

ba lô leo núi, chuẩn bị đồ đạc đến gần 11 giờ mới xuống, cậu và
Thẩm Hiểu Đường thường hẹn gặp nhau ở một ngã ba nhỏ gần
trường, bọn họ ngại đi cùng nhau vì sợ gặp bạn bè.

Gần như bọn họ đã đến hết các quán trọ quanh trường, đúng là

mỗi nơi chơi một súng, thỏ khôn ngoan phải có ba hang. Nhưng rồi
bọn họ vẫn bị Quảng Cường bắt gặp, chủ yếu là do sinh viên ở đây
đã ranh ma đến mức có N hang, thường xuyên ra ngoài hoạt động,
slogan là sẽ có một kiểu hợp với bạn, Trần Tầm nghĩ rằng sớm
muộn gì cũng có ngày chạm trán với cậu ta. Lúc đó Quảng Cường
nháy mắt rất hiểu ý rồi vẫy tay với cậu, sau đó tự giác đi vào lấy
phòng trước. Nhưng thật không may là bọn họ lại ở cạnh phòng nhau,
nửa đêm tường cách âm không tốt, âm thanh đó khiến Trần Tầm
và Thẩm Hiểu Đường vô cùng ngại ngùng.

Trần Tầm nói với tôi rằng nếu không tính đến khoản đam

mê sắc dục thì Quảng Cường là người khá ổn, nhưng tính cả khoản
này vào thì chẳng khác gì chiếc bao cao su bỏ đi. Tôi cười và nói
rằng ông cũng đâu có đơn giản, giống như lời MC nào đó đã từng
nói, xuân sắc không phải tự nhiên mà có, mà phải ôm súng vác đạn
lao động mới có.

Nếu mùa xuân năm đó cứ thế trôi qua thì có lẽ không còn

chuyện gì nữa, yêu thì cũng yêu rồi, quên thì cũng quên rồi.

Tuy nhiên, bọn họ đều đã nhầm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.