NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 2 - Trang 312

Lúc Trần Tầm đến, Phương Hồi đang học lời thoại, lời thoại

của cô không nhiều, đóng vai một cô gái bị bỏ rơi, phần lời thoại
dài nhất cũng chỉ có mấy câu, là thời điểm trước khi cô tự tử. Vẻ
mất tự nhiên của hai người khiến một người vốn rất vô tâm như
Thẩm Hiểu Đường cũng đã phát hiện ra, cô thắc mắc với Trần
Tầm: “Sao vậy, hai người quen nhau à?”

“Bạn học cùng cấp ba”. Phương Hồi vội nhìn ra chỗ khác nói.

“Hả? Trùng hợp quá ha! Sao anh chẳng nói sớm gì cả Trần

Tầm! Báo hại em phải tìm mãi mới tìm được bạn ấy!” Thẩm Hiểu
Đường vỗ vào người Trần Tầm một cái rồi nắm lấy tay cậu nói.

Trần Tầm có cảm giác như tim mình đập lỗi một nhịp, còn

Phương Hồi thì coi như không nhìn thấy, tiếp tục học lời thoại của
mình. Thẩm Hiểu Đường đi loanh quanh bố trí công việc, Trần
Tầm ngồi trước mặt Phương Hồi nói nhỏ: “Tại sao em lại làm
vậy?”

“Thấy thú vị thôi”. Phương Hồi bình thản trả lời.

“Em đừng nói linh tinh! Có bao giờ em tham gia vào mấy trò này

đâu!” Trần Tầm cau mày nói.

“Coi như em đến để xem người yêu anh thế nào thôi, thế là

được rồi chứ?” Phương Hồi ngước mắt lên, buồn buồn nhìn cậu
nói: “Hoặc em có thể nói là thực ra em vẫn muốn nhìn thấy anh,
anh có tin không?”.

“Em… đang làm gì vậy…?”. Trần Tầm thở dài nói.

“Phương Hồi, cậu xong chưa? Bọn mình thử lại lần nữa nhé?”.

Thẩm Hiểu Đường chạy đến nói.

Phương Hồi liền gật đầu: “Để tớ thử xem sao”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.