NAM THIÊN NHẤT TUYỆT KIẾM - Trang 210

- Vậy " Mình" là tình yêu phải không?
- Đúng vậy, mà không đúng vậy, nó là cái gì cao cả hơn nữa. Ngu đệ nghĩ
rằng tình yêu còn có sự mong ước chiếm lấy ở đây hai người đã tự tan đi,
biến đi để chỉ còn là một, hợp làm một!
Bảo Thư thầm nghĩ: " Một dân tộc như thế, làm sao có thể khuất phục
được." Có lần Bảo Thư đứng ngắm Nguyên Huân nằm ngủ, nàng nhìn vầng
trán mênh mông của chàng, gương mặt anh tuấn và cương nghị. "Cho em
nhìn chàng một lần, một lần và mãi mãi". Nàng muốn ôm lấy chàng, muốn
được hôn trên vầng trán kia, khát khao tan biến đi, khát khao hủy diệt đi để
được hồi sinh trong máu huyết chàng.
Một hôm thuyền đến Hán Khẩu vào cuối giờ tuất, do đó, đêm cuối cùng ở
lại thuyền, nàng viết để lại cho Nguyên Huân vài hàng trong lúc Nguyên
Huân đang tọa công. Nàng viết bằng chữ nôm:
"Em Huân của chi. Chúc em may mắn, chị đi tìm chàng, chị mang chàng
đi, chị mãi mãi của chàng và chàng mãi mãi của chị trong lòng. Thế là đã
đủ, cảm ơn em. Chị không hy vọng có ngày gặp lại em, chị cầu chúc cho
em và Uyển Thanh hạnh phúc.
Xin đừng quên chị.
Mình"
Hai hàng lệ chứa chan, Bảo Thư nhìn Nguyên Huân lần cuối cùng. Lần
cuối cùng và không bao giờ nhìn thấy nữa. "Vĩnh biệt chàng, vĩnh biệt
người yêu dấu của em. Em mang chàng đi, một mình em, và chàng ở trong
em mãi mãi".
Bảo Thư lầm lủi lẻn lên bờ, một mình nàng với thanh kiếm và đêm tối bao
la...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.