NAM THIÊN NHẤT TUYỆT KIẾM - Trang 248

Tên lính cười nhạt nói:
- Cô nghĩ thế nào là một vị Vương. Chẳng nhẽ cứ muốn gặp là gặp, muốn
tìm là tìm hay sao?
Cô gái vẫn dịu dàng:
- Thôi được, ta muốn yết kiến Vương gia, phải làm sao?
Tên lính quay vào gọi lớn:
- Đội trưởng, có khách đấy!
Một người khoảng trung niên, mặc võ phục, đi ra:
- Thôi Viên, chuyện gì thế?
- Vị cô nương này muốn diện kiến Vương gia!
Người đội trưởng quay nhìn cô gái như đánh giá :
- Mời cô nương vào bên trong, để tại hạ tâu trình cho Dư tổng quản đã!
Vị cô nương theo chân người đội trưởng, cả một hoa môn rực rỡ hiện ra
trước mắt, nàng bước vào căn phòng dành cho khách đợi. Người võ quan
chỉ án thư trên có để văn phòng tứ bảo, nói:
- Có bút mực sẵn, xin cô nương ghi vào phiếu yết kiến!
Ghi vài dòng, nàng đưa trả, người đội trưởng cầm tờ phiếu liếc mắt, bỗng y
cau mày thoảng thốt:
- Hân cô nương, cô nương từ Võ Đang tới?
Người con gái chính là Bảo Thư, nàng nhỏ nhẹ:
- Đúng vậy, xin phiền đội trưởng!
Người đội trưởng cung kính:
- Xin tiểu thư tha tội bất kính, thuộc hạ thông báo ngay tức khắc!
Nói xong, y vụt chạy đi, bụng nghĩ: "Chết mẹ, cũng may ta chưa có lời gì
sàm sỡ!"
Một thoáng sau, một trung niên mặc theo lối văn quan chạy ra cùng với
viên đội trưởng, y cúi rạp mình, lễ phép:
- Hân tiểu thư, Vương gia đang đợi !
Nói xong lật đật đi trước dẫn đường. Bảo Thư cất bước theo viên quan. Dọc
theo lối đi rộng lát đá trắng, dưới bóng rợp của những gốc đào già, hai bên
lối đi là hoa môn đủ kỳ hoa dị thảo, không gian ngát hương thơm. Được
khoảng vài trăm bước, trước mắt nàng sừng sững một tòa "Đại khách sảnh"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.