NAM THIÊN NHẤT TUYỆT KIẾM - Trang 253

- Bảo Thư, con thật là hiền thục, ta vẫn thường nhắc đến Phu nhân, Vân
Hạc và con luôn!
Hoài Nam thân mật níu vai Bảo Thư nhỏ nhẹ:
- Xưng hô như vậy kỳ quá, tiểu muội không chịu đâu!
- A Di, cháu mà vô lễ, Ngoại tổ chẳng dung đâu!
- Không, gia gia thương chúng mình lắm!
- A Di, vậy thì thế này, A Di cho phép cháu được coi A Di như bạn, chúng
ta gọi nhau bằng tên, nhưng trước mặt Tổ mẫu và Tổ phụ thì xưng hô theo
thứ bậc rõ ràng đấy nhé!
- Thôi, vậy cũng được !
Hoài Nam hết lòng quyến luyến Bảo Thư, luôn ở bên không rời, vì thế mà
nàng khuây khỏa bớt nổi buồn. Vương phi cũng yêu nàng không kém, nàng
thường sang Bích Thảo cung vấn an bà. Lần đầu tiên bước vào phòng riêng
của bà, Bảo Thư kinh ngạc, đồ dùng, vật dụng thật đơn sơ, chăn gối của bà
toàn là loại vải vóc của hàng dân dã, trang sức châu ngọc hầu như chẳng
có. Bảo Thư càng yêu kính bà vô ngần, nàng ôm lấy bà, khóc và nói:
- Bà ơi, sao bà giống mẹ con đến thế! Những người thân yêu của Ngoại tổ
đều giống nhau, cớ sao... cớ sao...
Vương phi vuốt tóc Bảo Thư:
- Mỗi người mỗi cách sống con ạ! Ngoại tổ con đối với gia đình rất tốt,
nhưng... thôi Bảo Thư ạ! Cầu xin Trời Phật độ trì Bảo Thư, sao con cũng
giản dị thế?
- Con lớn lên ở nơi sơn cước, chứ có phải ở chốn cung đình đâu. Bà ở chốn
cung đình, Bà và A Di giữ được đức tính giản dị ấy mới thực là khó lắm!
- Ta về đây đã mười sáu năm, ta có biết cung đình, cung chùa gì đâu. Ta
quanh quẩn như chiếc bóng, thỉnh thoảng mới ra ngoài lên chùa lễ Phật,
thăm hỏi dân chúng, giúp đỡ người khốn cùng, xoa bớt được phần nào
trong muôn một nỗi đau khổ của họ. Con có thích đi chùa không? Trúc
Viên tự đẹp lắm, những vị sư nữ ở chùa này rất đạo hạnh. Hôm nào chúng
ta đi nhé?
- Vâng, con thích lắm. A Di có đi không?
- Có đấy nó có vẻ thích đi tu, nhưng tinh anh phát tiết, ta e rằng sau này nó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.