NAM THIÊN NHẤT TUYỆT KIẾM - Trang 256

mặt nhạt nhòa nước mắt, Hoài Nam không dám hỏi, nàng đem việc ấy kể
với mẹ, Vương phi nói:
- Mỗi người vẫn có những nổi buồn riêng con ạ!
Nói xong bà thở dài, đôi mắt đăm đăm nhìn về phương xa, nơi có những
đám mây trắng lững lờ, lòng ngậm ngùi...
Cho đến một ngày kia, bà giật mình khi nghe Bảo Thư ngâm nga một lời
thơ:

Qua cầu, ngả nón trông cầu

Cầu bao nhiêu nhịp em sầu bấy nhiêu.

Qua đình, ngả nón trông đình

Đình bao nhiêu ngói thương mình bấy nhiêu...

Bảo Thư phát âm tiếng Việt còn lơ lớ, nhưng trong lòng bà bỗng dưng như
dao cắt. ôi, những lời ca dao vời vợi của một nơi chốn đã xa vời ... Đêm ấy,
bà trở bệnh.
Dương Vương cho vời danh y tới, vua Thành Tổ nghe tin phái quan Thái y
đến thăm bệnh cho Vương phi. Hoài Nam buồn bã quấn quít bên mẹ ngày
đêm, lòng nặng nề lo sợ. Bảo Thư chỉ thấy bà nằm im, mắt đăm đăm nhìn
vào đỉnh màn, đẩm lệ ; nàng đoán bà có tâm sự gì u uất lắm. Nỗi đau đớn
theo ngày tháng tưởng chừng đã nguôi ngoai, nào ngờ nghe được tiếng lòng
của quê hương, đã trỗi dậy niềm thương nhớ cũ . .
Một hơi thở nhẹ lan trên má, Vương phi mở mắt, Hoài Nam đang nghiêng
người trên mặt mẹ, nét mặt lo lắng u sầu, Vương phi chợt nhận ra Hoài
Nam có phần hao gầy; Vương phi tự trách lấy mình đã đem đến nổi âu lo
cho con. Chính vì Hoài Nam mà bà đã sống, chính vì Hoài Nam mà bà đã
cam chịu mọi điều, "ta còn gì nữa, đau đớn nào ích chi."
Từ đó bà cố gượng, cố vì Hoài Nam mà trỗi dậy, và căn bệnh của bà bỗng
dưng thuyên giảm. Dân Kinh thành nghe tin Vương phi bệnh, bá tánh và
chùa chiền đều tổ chức cầu an cho bà, trong lòng mọi người, không ai là
không yêu thương, kính trọng bà. Bà như vị Bồ Tát đến với họ, cho họ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.