rồi rất lâu, ông cũng phát hiện ra hơi thở thứ tư, hơi thở trầm, dài, mong
manh như mây bay, lúc có, lúc không.
Hơi thở của Nhan Bổn, đang lúc xúc động, thì rộn ràng. Hơi thở của Lãnh
Thiềm thì dài và sâu, hơi thở của Quán Trung ngắn hơn đôi chút so với
Lãnh Thiềm, chứng tỏ công phu nội lực, định khí ngưng thần của Lãnh
Thiềm cao hơn Quán Trung một bậc. Vị Thần y kia là ai mà lại có hơi thở
bằn bặt như vậy, nếu không phải là nhân vật tuyệt đại của thiên hạ: Giáo
chủ Minh giáo, Trương Vô Kỵ.
Phàm người luyện võ, lúc khởi đầu là võ nghệ, tiến cao hơn một bậc là võ
thuật, lên cao nữa là "pháp" như kiếm pháp, quyền pháp, đến độ cao hơn
nữa, là "đạo", mà Đạo thì mênh mông, " đạo khả đạo phi thường đạo",
không biết đâu mà lường được. Người luyện đến mức này, có thể bế khí
như những đạo sĩ của Thiên Trúc, chôn dưới đất bốn mươi chín ngày mà
vẫn sống, nhưng những đạo sĩ ấy, muốn hồi tỉnh, phải có người thứ hai trợ
giúp, bởi vì không thể tự mình khai mở huyệt đạo.
Sự sống tiềm ẩn trong thân thể lạnh giá, tim ngừng đập, máu ngừng luân
lưu, nhưng cơ thể không bị phân hóa, rữa nát; và tuổi thọ của họ không biết
đâu là giới hạn, dĩ nhiên chỉ đến mức nào thôi, chứ chẳng một ai vượt ra
ngoài lẽ Sinh Hóa được. Như Đằng Gia Đà Lý, Đạo trưởng sống từ cuối
đời Chiến Quốc, từ lúc nhà Tần thống nhất Trung thổ, cho đến mãi đầu
triều đại Tây Tấn mới hóa. Đạo lực của Trường Cung Thần y đã bước gần
đến cõi như nhiên. Trong võ lâm Trung thổ, bao nhiêu đời, chưa một ai đạt
tới kể từ ngày Đại Ma Tổ sư viên tịch.
Đối với cái vô cùng, năm trăm năm của cuộc đời Đằng Gia Đà Lý cũng là
không. Mà không cũng là không, và Sát na, một khoảng thời gian tích tắc
ấy, lại từ đó mà có. Vậy thì không ai khác hơn, vị Thần y này chính là
Trương Giáo chủ của Minh giáo.
Lòng đã chán cảnh đời điên đảo, đã lánh xa cõi thị phi, quên cái danh lợi
phù phiếm, làm thế nào bắt ông trở về cõi hồng trần? Kiến Nghiệp đại sư
không biết làm cách nào làm cho Trường Cung Thần y động tâm trước
những điều Đại sư sẽ bày tỏ, mà nhận lại danh phận mình..
Bỗng nhiên Nhan Bổn đứng dậy, tiến đến trước mặt Thần y mắt nhòa