NAM THIÊN NHẤT TUYỆT KIẾM - Trang 320

lới trước cửa.
- Quận chúa các người có bình an không!
Hoài Nam chạy ra. Dương vương vừa trông thấy con gái toan quỳ lạy mình,
ông bước tới đưa tay nắm lấy bàn tay run rẩy của con, đỡ dậy âu yếm nói:
- Đừng sợ, con gái của ta, có cha đây, không ai dám làm gì con đâu !
Hoài Nam nắm lấy tay áo của Dương Vương:
- Gia gia ơi, có chuyện gì vậy? Sao cha lại cho người lục soát cả Vân Trang
cung thế?
Dương Vương vỗ nhẹ lên vai con, đáp:
- Có gian tế xâm nhập Hoàng thành con ạ, nhưng cha đã đánh đuổi chúng
rồi, con đừng lo. Hừ! Tên này võ công không thể xem thường, y bị đánh
trọng thương mà vẫn chạy thoát được. Y nhạy về hướng này, bởi vậy nên
cha lo cho con quá. Con đừng sợ, dẫu rằng y đủ sức tẩu thoát, và ẩn núp ở
đâu đó nhưng dù có công lực phi phàm, y vẫn không thể thoát chết, chỉ sau
một ngày!
- Vậy mà lúc ấy con ngủ say chẳng biết gì, mãi đến lúc quân lính đến lục
soát con mới biết. Đến giờ con vẫn còn sợ!
- Hoài Nam, con đừng sợ, và đừng buồn, bọn chúng làm việc là do lệnh của
cha, cũng là lo cho sự an nguy của con nữa. Tên gian tế này cha không thể
xem thường!
- Không, con buồn giận gì đâu, con hiểu cha lo cho con !
- Mùi dầu nóng ở đâu thế con?
- Lúc nãy mở cửa cho quân binh vào lục soát, gió lạnh lừa vào, con sợ cảm
lạnh nên đổ chút dầu vào phòng, giống như mùi hương quế đó cha . . .
- Tội nghiệp, con yếu đuối quá. Bảo con luyện tập võ công cho thân thể
cứng cáp, mà nào con có nghe!
- Con đã nghe rồi đấy, cha ?
- Nhưng cũng muộn quá. Con thấy cháu Bảo Thư của con không, nó khỏe
mạnh như một con cheo ấy, cha vừa ghé qua chỗ nó...
- Bảo Thư có sao không cha?
- Không sao con ạ, võ công nó khá lắm. Bất Hối, mẹ nó ngày xưa cũng như
con, không chịu luyện võ. Con có thích Bảo Thư không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.