NAM THIÊN NHẤT TUYỆT KIẾM - Trang 321

- Con yêu Bảo Thư lắm!
- Nó có vô lễ với con không?
- Không đâu cha, Bảo Thư yêu quý con như em gái đó cha!
Dương Vương mỉm cười :
- Con gái cha lại lầm lẫn rồi, con là em gái của mẹ nó, là A di của nó, con
không nhớ à?!
- Con biết chứ, nhưng Bảo Thư hơn tuổi con nhiều mà ?
- Hơn tuổi cũng vẫn là cháu, nó là con gái của người chị con, phải có tôn ti
trật tự chứ!
Hoài Nam vuốt nhẹ lưng Dương Vương:
- Cha ơi, cha già rồi, cha phải giữ gìn sức khỏe. Trời lạnh thế nầy, cha
không mặc áo ấm, lỡ cha cảm bệnh thì sao!
Nói xong, nàng chạy vào phòng, lấy ra chiếc áo ngự hàn khoác lên người
Dương Vương. Dương Vương cảm động, ôm cánh tay con gái nói:
- Con thương cha lắm phải không?
- Sao cha lại hỏi thế! Con không thương cha thì thương ai; cha vào trong
này với con cho ấm đi cha, trong phòng con có lò sưởi đó.
Dương Vương theo chân con gái vào phòng. Hoài Nam dấy lên nổi bối rối
và lo sợ, nàng tướng rằng nói thế để ông nhớ đến giờ khắc và sẽ ra về cho
nàng yên nghỉ, nàng không ngờ ông vào thật. Võ công của ông cực cao,
một hơi thở nhẹ sẽ không qua mặt được ông; nếu ông khám phá ra nàng
đang che giấu thù nhân của ông thì sẽ ra sao! Hoài Nam dừng lại:
- Con buồn lắm cha có biết không?
Sắp bước qua ngưỡng cửa phòng con gái, nghe Hoài Nam nói vậy ông
ngừng lại, nhìn con, hỏi:
- Ai! Ai làm cho con buồn, nói cho cha nghe; mà con buồn điều gì?
Hoài Nam ứa nước mắt:
- Con đã xin cha, vì mẹ con và con mà giữ gìn sức khỏe. cha già rồi, mà
còn lặn lội trong chốn binh đao, lỡ có mệnh hệ nào con và mẹ sống làm sao
được?
Nét mặt Dương Vương thoáng bối rối:
- Nhiệm vụ của cha mà! Với lại trong thiên hạ, chẳng có ai gây nguy hiểm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.