NAM THIÊN NHẤT TUYỆT KIẾM - Trang 400

công dưỡng dục nàng từ thuở chào đời, và nàng đã thương yêu ông không
kém. Người mà bấy lâu nàng tướng là cha mình, bây giờ là kẻ thù bỗng
chốc. Nỗi đau ấy hành hạ nàng gấp bao nhiêu nỗi buồn câm của Bảo Thư!
Nàng không muốn lòng mình vấy đục bởi bất cứ mối oán thù, bất cứ sự
căm giận nào, "Yêu thương làm cho ta lớn lên, làm cho ta thanh khiết, và
cho ta nguồn vui. Hận thù chỉ là vực sâu của đày đọa", nàng không muốn
nuôi lòng thù hận. Ngay từ khi còn nhỏ, trái tim nàng đã nồng nàn yêu
thương. Bây giờ, mẹ con nàng sống giữa bạo lực, giữa hận oán, và chém
giết, Hoài Nam đau buồn vô kể, nàng biết làm sao đây! Ngổn ngang trăm
mối dày vò...
Nàng chỉ ước mẹ con nàng tìm đến một nơi thanh khiết, u tĩnh, dẫu có đói
nghèo, dẫu vất vả và lam lũ, miễn là được sống một đời trong chan hòa của
yêu thương, của bình yên; đó chính là hạnh phúc. Còn Nguyên Huân, chàng
có trách nhiệm của chàng với gia đình và Tổ quốc... Giờ này chàng nơi
nào? Sự sống, chết, sức khỏe và buồn vui, nàng khao khát được chia sẻ
cùng chàng biết mấy! Nhưng Hoài Nam biết mình chỉ là một cô gái yếu
đuối, nhỏ bé và hiu quạnh, nàng chẳng thể giúp gì được cho chàng.
Trời đã sáng từ lâu, nàng không thể nằm thêm được nữa, Hoài Nam sang
Bích Thảo cung thăm mẹ. Mẫu thân nàng không được khỏe kể từ ngày
Nguyên Huân xuất hiện, kể từ ngày chàng rời nơi này ra đi biền biệt. Hoài
Nam giật thót người khi thấy trên mặt bàn ngủ của nàng, một mũi phi tiêu
nhỏ, có tua ngũ sắc, cột theo một mãnh giấy. Nàng run rẩy tháo tờ giấy nhỏ,
bốn câu thơ được viết bằng nét chữ như kiếm sắc, mãnh liệt như Giao long,
dịu dàng như Phượng múa:

"Mây nhớ trời Nam, lá nhớ cành

Hạ nồng còn nhớ buổi xuân xanh

Bụi hồng có nhớ ngày đông tuyết

Thạch động buồn chăng buổi tiễn hành?"

Bài thơ này đúng là gửi cho nàng, đúng là của chàng gửi cho nàng! Hoài

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.