NAM THIÊN NHẤT TUYỆT KIẾM - Trang 457

nhà trai. Năm ấy cũng là năm con ra đời Nguyên Huân ạ! Thoáng đó mà đã
hai mươi lăm năm, cuộc đời trùng trùng bất hạnh, mà hạnh phúc nào thấy
đâu ? Bây giờ đây, ngày trở lại quê xưa, tóc đã bạc, chân một thời đã mỏi...
Bà ngồi im, cả một trời quá khứ dồn về, bà thầm thì với nỗi niềm riêng
cùng quá khứ của bà:

"Chàng vẫn biệt, phải không, đời vốn chát!

Cõi trăm năm gom lại được bao ngày

Mà mái tóc nhuốm sương chừng đã bạc

Hạnh phúc đời chưa hái đã xa bay..."

Ôi, những bài thơ bà viết thầm, bà gọi thầm trong suốt bao năm, giờ trở về
trong trí tưởng như những vết dao đâm nát trái tim bà. Tiếng nức nở nhẹ
của Hoài Nam đưa bà ra khỏi cõi muộn phiền, bà bước đến bên nàng, vuố
tóc con gái, dịu dàng hỏi:
- Sao con khóc, Hoài Nam của mẹ?
- Con thương cảm, con tội nghiệp Bảo Thư. Mẹ ạ, sao đời buồn đến vậy?!
- Không phải thế đâu con ạ, ngay trong niềm vui đã ẩn chứa nỗi phiền
muộn, bất an. . . Và con hãy hiểu, trong sự đau khổ tột cùng, ta vẫn có thể
tìm thấy được nguồn an lạc, con phải mừng cho Bảo Thư mới phải. Nàng
đã tìm được bản thể mình, mà bản thể đích thực, con ạ, không phải là niềm
vui là nỗi buồn, mà chính là sự "không dưng" đó con!
Hoài Nam vẫn phiền muộn, nàng nghĩ "Bảo Thư ạ, chị chẳng thể tìm được
niềm an lạc cho tâm hồn bởi sự trốn chạy. Chị chỉ có thể ẩn trốn được cái
thân, nhưng làm sao xóa đi được hình ảnh của ngoại vật vẫn hiển hiện trong
tâm tư chị? Sợi tóc kia nào có tội tình gì? Tại sao sự đớn đau lại bắt nguồn
từ một điều cao đẹp! Chị yêu chàng, vâng, em hiểu lắm, chỉ mình em hiểu
chị, bởi chính em cũng đã yêu chàng. Và bởi chính chị yêu chàng, nên em
cũng yêu chị. Tình yêu, em chẳng hiểu nó là mấy, nhưng nó không là của
riêng, em chắc chắn vậy. Khi em yêu chàng, em thấy em thuộc về chàng,
chứ chàng không thuộc về em. Em đã xóa em đi, hà cớ sao em phải phiền

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.