NAM THIÊN NHẤT TUYỆT KIẾM - Trang 481

Những buổi chiều, ngồi nhặt cỏ úa trên mộ chồng, bà nói cùng ông, bà thì
thầm cùng người dưới mộ những mặc cảm tôi lỗi giằng xé lòng bà. Những
lần bà mãi mê than thở cùng ông, bà quên lãng cả thời gian, khiến Nguyên
Huân và Uyển Thanh phải đi rước bà về. Có những đêm thao thức không
ngủ, bà lại tìm lên mộ, ngồi đó với ông dưới bầu trời khuya long lanh
những vì sao hiu quạnh, trong cái mênh mông yên tĩnh, lòng thấy dịu đi...
Tiếng gió ngàn rì rào trên sườn non, tiếng ếch nhái dưới cỏ ướt, tiếng mơ
hồ của đêm khuya có điều gì làm cho bà được thanh tỉnh, bình yên, hay
chính ông, linh hồn đau thương ấy đã về quanh quẩn bên bà ! "Đoàn lang,
sao không về cùng thiếp, sao không nói với thiếp một lời, mà im lìm đến
vậy..."
Nỗi ao ước được gặp lại ông khiến bà đã bao lần muốn đi theo ông. Nhưng
còn Hoài Nam tội nghiệp của bà! Nàng rời bỏ chốn trang đài gác tía, theo
mẹ về quê cha, chịu làm thân một sơn nữ giữa núi rừng hiu quạnh, với nỗi
đau thầm kín xót xa của một cuộc tình không lối thoát và với một Uyển
Thanh tàn tật thiếu tình mẫu tử bao năm. Bà không thể để các con ở lại
trong lẻ loi, mất cha rồi mất mẹ. Không, bà phải sống, phải xua tan ý nghĩ
thiết tha muốn theo ông; bà thương xót các con, khấn hương hồn ông thấu
hiểu cùng bà. Nhưng thời gian cứ bỏ đi, rũ theo sức khỏe của bà. ôi, nỗi tàn
phai nào chẳng có!
Bà sống với hình ảnh một người chồng choáng ngợp tâm linh bà từng khắc
một, và Uyển Thanh con bà, ấm áp với nghĩa vợ chồng, được thương yêu,
được an ủi, vỗ về. Chỉ còn một Hoài Nam, nàng chỉ có mình bà làm nơi
nương tựa. Còn ai đáng chọn mặt để gởi vàng?! Nhiều lúc, bà có ý nghĩ cho
Hoài Nam và Uyển Thanh thờ chung một chồng, nhưng tính tình của
Nguyên Huân bà hiểu, con người ấy, tâm hồn ấy, làm sao bà có thể nói ra!
Từ sau khi trở về, Nguyên Huân chăm chút, ân cần với Uyển Thanh, chàng
biết chàng không thể không hy sinh mối tình của mình, chàng là lẽ sống
của người vợ thương tật. Vả chăng, Đoàn phu nhân biết rằng, dù ý bà có
muốn như thế, Nguyên Huân có bao giờ lại nhận cái ân huệ lớn lao dường
ấy...
Thấm thoát đã trăm ngày mất của Đoàn lão, Phu nhân sắm sanh lễ vật

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.