NAM THIÊN NHẤT TUYỆT KIẾM - Trang 88

- Đa tạ tỷ tỷ, tiểu đệ mấy năm nay có xử dụng gì đến số tiền vàng mang
theo đâu, nên còn dư giả lắm?
Chiều hôm ấy, Nguyên Huân đến từ biệt Hân phu nhân và Thanh Phong sư
ca, Minh Nguyệt không có nhà, vì đã
vâng lời Hân Lục hiệp đi Thiểm Tây từ tháng trước. Hân
phu nhân yêu quý chàng như con, bà buồn rầu bảo chàng:
- Điệt nhi, ta là đàn bà không thể biết việc của con được, ta chỉ cầu mong
Trời Phật ban cho con được nhiều điều may mắn!
Nguyên Huân chắp tay thưa :
- Hài nhi xin tạ ơn tấm lòng của Bá mẫu thương yêu, dạy dỗ, săn sóc bấy
lâu nay, tấm lòng trời bể ấy hài nhi chẳng bao giờ quên được!
Phu nhân bắt ép chàng nhận lấy một số tiền, chàng không thể từ chối được.
Bà bảo :
- Cứ giữ lấy đi con,để cho ta được yên lòng, biết thế nào là đủ, thiếu được!
Hân Lục hiệp bảo :
- Nguyên Huân, Nhị sư ca ta đã nhập thất từ tối nay và có dặn ta ngươi khỏi
phải lạy chào, hãy nhớ lời người dặn dò, cả ta nữa, mai ngươi cứ lên đường
đừng chấp nê làm gì tiểu tiết!
Nguyên Huân quỳ lạy nói:
- Lần này ra đi, không biết ngày nào con trở lại, con cầu xin nhị vị lão nhân
gia bình an và khang kiện!
Tối hôm đó chàng thao thức đến khuya không tài nào ngủ được Vân Hạc
sang chơi mấy lần giục chàng đi ngủ lấy sức cho ngày mai. Suốt đêm, qua
giờ Tý, mảnh trăng hạ tuần lạnh lẽo, Nguyên Huân thơ thẩn một mình với
bao nhiêu lo lắng, nghĩa vụ đang đợi chàng phía trước, chàng không lo sợ
hiểm nguy, không nề hà vất vả, nhưng sự lo lắng là cái lo lắng của một
người đứng trước một nhiệm vụ nặng nề . Thoắt chốc, chàng đã rời quê
hương trên ba năm, ba năm trời chàng đã kiên tâm khổ luyện miệt mài,
không một phút lơ là để nghĩ đến những chuyện khác, và giờ đây, lần đầu
tiên trong suốt ba năm mài miệt, chàng mới có thì giờ để lòng mình chùng
lại.
Nguyên Huân nhớ về Tổ Quốc chàng đang quằn quại, rên xiết dưới ách

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.