NAM TƯỚC PHÔN GÔN-RINH - Trang 106

của khách sạn "Tăm-pơ-lơ", thì Mô-níc đang tất tả đạp xe tới làng Pông-tơ-
ma-pê, cạnh đó có một nhà máy điện cung cấp điện cho các vùng lân cận.
Mô-níc đạp mất khoảng mười lăm phút được bổn cây số đường rải nhựa.

- Tôi cần gặp Phơ-răng-xoa, tôi mang cơm bữa tối đến cho anh ấy - Cô
bảo người thợ nguội quen.

- Cô Mô-níc ạ, nếu hắn có chui xuống đất tôi vẫn có thể lôi lên cho cô
được, chà, cái thằng Phơ-răng-xoa này sướng thật!- Anh công nhân nói thêm
lộ vẻ hơi ghen tị -Được người đẹp như thế này thân hành mang cơm đến tận
mồm còn gì nữa.

Anh thợ nguội ấy và hết thảy mọi người trong nhà máy điện đều đinh
ninh rằng Mô-níc là vợ chưa cưới của Phơ-răng-xoa, và hai người cũng chả
thanh minh gì cả.

Trái lại, để tỏ ra thân tình với công nhân trẻ tuổi. Mô-níc thường cố ý
trao cho Phơ-răng-xoa gói thức ăn trước mặt mọi người. Phơ-răng-xoa dẫn
cô gái vào cuối sân và ngồi xuống tấm ván, giở gói ra. Đằng xa, nhìn lại ai
cũng tưởng họ là cặp uyên ương thưc. Nhưng nếu có ai lắng nghe câu
chuyện của họ thì người ấy sẽ hết sức ngạc nhiên: những điều mà cô gái
xinh đẹp này và chàng thanh niên cao, gầy, nhanh nhẹn, tóc cắt ngắn kia nói
vói nhau chả giống những chuyện vớ vẩn của các cặp tình nhân thường tí
nào.

- Có việc gì thế hở, Mô-níc -Phơ-răng-xoa vừa ăn vừa lo lắng hỏi.

Mô-níc thuật chuyện gặp Hen-rích hôm nay và nhắc lại rành rọt từng
câu nói giữa hai người.
Phơ-răng-xoa đăm chiêu suy nghĩ.

- Rõ ràng là một vụ khiêu khích -Anh nói khẽ -và đã lộ sự thất bại. Vì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.