NAM TƯỚC PHÔN GÔN-RINH - Trang 155

- Thưa Trung úy, tôi chả biết lấy gì để đền đáp công ơn của ông. - Cuốc
ấp úng nói, má ửng hồng, mắt rớm lệ nhìn Hen-rích đầy vẻ biết ơn.

- Anh sẽ đền ơn tôi bằng cách làm tròn nhiệm vụ của mình. Bây giờ thì
anh đi tìm tên lính hầu cũ của tôi là Phơ-rít Dê-le để hắn chỉ dẫn mọi việc
cho anh. Vào phòng tham mưu mà hỏi chỗ ở của anh, xong đi đến khách sạn
Tăm-pơ-lơ ỏ đối diện với phòng tham mưu.
Hen-rích đang đi về phía khách sạn, được nửa đường thì thấy tên nhân viên
văn thư của phòng tham mưu chạy theo nói:

- Thưa Trung úy, ông có thư.

Hen-rích thản nhiên nhét bức thư vào túi. Khi về tới phòng ngủ anh
mối giở ra xem và biết là thư của Béc-gôn. Hắn viết:

"Con nhỏ của ba. Ba nhớ con như là nhớ con đẻ. Lâu lắm không viết
thư cho con được vì bận việc quá. Bây giờ ba phụ trách một cục trong Tổng
hành dinh. Cách đây ba hôm, ba được phong quân hàm Thiếu tướng, hiện
nay chưa thể điều con về đây ngay được, nhưng tương lai củng có thể có dịp
và ba sẽ cố lợi dụng dịp tốt đó. Mẹ và em Lô-ra rất mong gặp con và cứ đòi
ba xin Trung tướng cho con nghỉ phép.

Ba hy vọng rằng ông bạn E-véc cũng sẽ vì ba mà đồng ý. Hãy viết thư
cho ba, nếu ông ta từ chối. Con nên năng viết thư cho ba hơn nữa
.

Ba của con - Vin-ghen Béc-gôn".

Đọc xong lá thư, Hen-rích cởi vội áo quần và nằm lăn ra giường. Mãi
đến bây giờ anh mới thấy mệt lả. Và không những chỉ vì cái đêm ở Săm-be-
ri đã làm cho thần kinh anh hết sức căng thẳng. Lại còn hôm nay nữa chứ!
Anh cần phải thảnh thơi, vui vẻ, thế mà báo chí xuất bản ở Li-ông lại đăng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.