NAM TƯỚC PHÔN GÔN-RINH - Trang 165

- Thưa Trung tướng, ngài có biết là đêm qua trong khu vực của sư
đoàn, giữa hai làng Sen Giu-len và Lăng-téc-nô, hai gã sĩ quan s.s. là đại úy
Véc-ne và trung úy Rây-khe đã bị mất tích không? - Hắn hỏi với một nụ
cười say khướt, ngớ ngẩn - Tôi không dám báo cáo với ngài trước bữa cơm
vì sợ ăn mất ngon.

- Mất tích nghĩa là thế nào? - E-véc ngạc nhiên.

- Đêm qua, họ ra đi từ làng Lăng-téc-nô và đến giờ đã định thì phải có
mặt ở Sen Giu-len; thiếu tá Mi-le đợi họ ở đấy. Khi không thấy họ đến đúng
giờ, Mi-le đâm lo, liền gọi dây nói về Lăng-téc-nô. Ở đấy cho biết là hai sĩ
quan lên xe đi từ lâu. Mi-le càng lo hơn, bèn phái một đội mô-tô đi đón,
nhưng bọn này không gặp hai sĩ quan mà cũng chẳng thấy xe cộ đâu cả. Bốt
11 liền nổi hiệu báo động. Một đại đội lính đã được tung ra để đi tìm hai sĩ
quan mất tích và mãi đến sáng mới thấy chiếc ô-tô nằm chổng kềnh cách
đường cái khá xa. Tới bây giờ vẫn chưa tìm ra hai sĩ quan. Việc tìm kiếm
vẫn tiếp tục và đã ném thêm vào đấy một đại đội nữa.

- Khỉ thật - E-véc càu nhàu - Nay mai có lẽ ban đêm chúng mình đếch
dám thò mặt ra phố nữa đâu. Nên cho thêm quân lính đi tìm. Phải lùng bắt
bằng được thủ phạm. Sau khi bắt được phải trừng trị ngay lập tức để làm
gương cho kẻ khác.

Cái tin do Cun đưa ra làm cho không khí mất vui.

- Đến giờ tôi phải đi nghỉ rồi - E-véc liếc nhìn đồng hồ và đứng dậy.
Lão móc ví định trả tiền khẩu phần bữa tối của mình, nhưng Hen-rích ngăn
lại ngay.

- Tôi đã trả tiền tất cả bữa ăn rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.