NAM TƯỚC PHÔN GÔN-RINH - Trang 167

nhàm tai:

- Chưa có gì mới.
Sau cuộc thẩm tra thắng lợi về phía Hen-rích và thất bại về phía khiêu khích.
Mi-le tỏ ra vô cùng tin tưởng anh, nhất là tên thiếu tướng Béc-gôn lại trở
thành cấp trên trực tiếp của Mi-le. Trong thư từ gửi cho bố nuôi, Hen-rích
chỉ cần hạ bút viết vài câu tỏ ý không bằng lòng Mi-le là tên thiếu tá này tức
khắc sẽ phải vĩnh biệt đất Pháp để sang mặt trận phía Đông. Và tiền đồ đó
chả đẹp đẽ gì đối với tên Giét-ta-pô già này, cái tên chúa hay khoe khoang
công trạng và thường lợi dụng mọi dịp tốt để huênh hoang rằng, hắn đã tham
gia cuộc chính biến phát -xít năm 1933 và chính Hít-le đã thân bắt tay hắn.

Cho nên hai ngày qua, Mi-le không bò ra khỏi xe của Hen- rích và cố
tìm cơ hội thuận tiện để nói cho viên trung úy biết rằng hắn đánh giá năng
lực của anh cao như thế nào.

Hôm nay, Mi-le cùng Hen-rích về tối nhà lúc quá hai giờ trưa. Bọn sĩ
quan đã ăn trưa hết thành ra chẳng cần ghé vào câu lạc bộ nữa. Nhưng hai
người cũng không tiếc gì bữa cơm trưa, vì họ chả thiết ăn. Mệt lả vì đường
xa và trời nóng, họ liền tạt qua quán giải khát uống một cốc rượu táo ướp
lạnh.

Nhưng món giải khát bổ ấy vẫn chẳng giải nhiệt được cho Mi-le. Ruột
gan hắn đang sôi lên sùng sục. Lúc này hắn thật giống một con chó săn đang
lồng lộn điên cuồng vì bị mất hút dấu vết.

- Nam tước ạ, chả nhẽ tôi và ông không mò ra cái gì hay sao?- Mi-le
than thở - Hôm nay, thực xấu hổ khi phải cầm lấy ống nói. Tôi biết ăn nói ra
sao?

- Không có lý nào hai người lại mất tăm mất tích, dù có thế nào chăng
nữa nhất định cũng phải có dấu vết. Mà nếu có dấu thì tất nhiên ta sẽ tìm ra -

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.