NAM TƯỚC PHÔN GÔN-RINH - Trang 169

"Lại một vụ khiêu khích!" - Hen-rích thoáng nghĩ thầm trong óc.

Sau khi đặt tiền lên bàn, anh cũng đứng dậy và thong thả đi qua chiếc
bàn mà tên Pháp vừa mới ngồi, bí mật nhặt chiếc phong bì giấu vào túi.

Nỗi mệt nhọc hình như tiêu tan ngay lập tức. Hen-rích lại cảm thấy tâm
trí căng thẳng bắt buộc bộ óc làm việc nhanh chóng, và hết sức tinh tế.

Hai phút sau, anh đã ngồi chễm chệ trong phòng riêng. Anh hạ lệnh cho
Cuốc đang ngồi ngoài tiền sảnh đừng quấy rầy mình, rồi đóng chặt cửa lại,
rút chiếc phong bì ra. Nó hoàn toàn trắng tinh không có địa chỉ, dấu bưu
điện gì cả. Anh lật đi lật lại ngắm nghía và lấy kéo cắt một bên mép. Một
mảnh giấy gấp tư rơi xuống sàn gác. Những dòng chữ trước mắt làm anh bồi
hồi, sửng sốt.
Lá thư viết bằng thứ tiếng Đức sai bét, nhưng nét chữ thì sáng sủa rõ ràng,
có vẻ cổ điển. Tên thông tín viên không quen thuộc viết:

"Tôi là người Pháp nhưng xin nói thật, tôi hết lòng trung thành với
người Đức các ngài. Cho nên tôi thấy mình có nhiệm vụ giúp đỡ các ngài
một việc. Tôi cũng chưa biết là trao lá thư này cho ai, nên không đề rõ địa
chỉ. Tôi không thể đến phòng tham mưu được. Dân địa phương đã nghi ngờ
tôi có cảm tình với người Đức và nếu biết chắc rằng tôi giúp việc các ngài
thì bọn du kích sẽ giết tôi mất. Tôi đành phải viết thư để tìm cơ hội trao cho
một sĩ quan Đức viên sĩ quan đó sẽ chuyển tới nơi nào cần thiết.

Tôi biết đã mấy hôm nay các ngài đang sục tìm hai quan bị bọn du kích
giết. Các ngài chưa tìm ra và sẽ không tìm ra nếu tôi không giúp đỡ các
ngài. Hai sĩ quan đó đã bị giết. Xác họ bị vùi cạnh gốc sên mọc độc trọi ở về
phía đông, nơi các ngài đã tìm thấy chiếc xe hỏng. Có bốn tên du kích đã
tham gia vào vụ ám sát các sĩ quan. Tôi biết hai tên trong bọn. Đó là Gioóc-
giơ Ma-rốt và Pi-e Gioóc-tơ-an ở làng Pông-tơ-ma-phơ-rê. Tôi cho là nếu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.