NAM TƯỚC PHÔN GÔN-RINH - Trang 168

Hen-rích an ủi - Thôi, cứ để cho trời nhạt nắng đi đã, nghỉ ngơi đâu đấy rồi
ta lại đi lùng. Biết đâu lần này vận đỏ lại chẳng chiếu vào đầu ta.

- Cũng hy vọng như thế.

Mi-le đứng dậy từ biệt người bạn đồng hành và hẹn gặp buổi chiều.

Hen-rích đứng lại bên chiếc bàn dưới mái lều vải.

Lúc ấy, trên đường phố, rất ít người qua lại, ai nấy đều núp vào bóng
râm. Do đó mà bóng dáng quen thuộc của Mô-níc đập ngay vào mắt Hen-
rích. Nàng đi trên hè phố bên kia, vui vẻ trò chuyện với một người đàn ông
Pháp cao gầy, tuổi trạc ba mươi. Người ấy nắm lấy cùi tay Mô-níc và kể
chuyện gì ra chiều vui thú lắm. Anh ta luôn luôn nhăn cái mũi dài nhưng
chốc chốc lại cười phá lên, nhìn thẳng vào mắt cô gái. Một cảm giác ghen
tuông khó chịu nhói vào tim Hen-rích .

Hen-rích quay mặt đi để khỏi phải trông thấy cả Mô-níc lẫn gã bạn trai
vui tính của nàng và chợt gặp đôi mắt của một người Pháp đứng tuổi ngồi
bên chiếc bàn con thứ ba cạnh cửa đang chòng chọc nhìn mình. Đôi mắt đen
trân trân đục lờ của hắn không hề chớp, khóe môi hơi mấp máy.

Chị hầu bàn tiến lại chiếc bàn hắn ngồi, và chỉ trong lúc bận lúi húi trả
tiền, hắn mới chịu rời mắt khỏi Hen-rích. Nhưng chỉ trong giây phút thôi.
Sau đó hắn lại đăm đăm nhìn anh.

Đã để ý tới thái độ và nét mặt của tên lạ mặt kia nên Hen- rích cũng
chăm chú nhìn lại hắn mấy lần. Biết chắc rằng gã sĩ quan Đức đã nhận thấy
mình, tên Pháp liền liếc vội xung quanh tựa hồ để kiểm tra xem có ai theo
dõi mình không và rút trong túi ra một chiếc phong bì đặt lên bàn rồi dùng
ngón tay gõ gõ xuống mặt bàn để Hen-rích hiểu là bức thư này gửi cho anh.
Hắn lấm lét liếc nhìn qua một lượt nữa rồi đi ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.