NAM TƯỚC PHÔN GÔN-RINH - Trang 325

đấy là hơn. Tôi đã chán ngấy cái của tàu bay tàu bò, lên xe xuống ngựa rồi.
Giá không có chiến tranh thì tôi sẵn sàng rúc vào một xó heo hút nào đó, nơi
vào vắng hẳn tiếng bom đạn.

- Nhưng thưa Thống chế bây giờ tuyết đang rơi!

Đe-nút nhìn qua cửa sổ.

- Lúc này tôi chỉ mong được sưởi ấm lại bộ xương già! Tôi tưởng rằng
ở cái đất này không bao giờ có tuyết cả. Trong biệt thự của chú cũng đủ ấm
chứ?

- Tôi sẽ bảo họ đốt lò sưởi!

Cả ngày hôm đó Đe-nút nằm lì trên giường, ngay đến sách cũng chả
buồn đọc, họa báo cũng chả buồn xem. Trong bữa cơm chiều y không uống
thứ gì ngoài rượu cô-nhắc, còn tất cả các món ăn, thì y chỉ nếm qua món cá.
Câu chuyện cũng tẻ nhạt, mặc dù E-véc đã cố lái sang đề tài mà quan trên
thích nhất. E-véc thất vọng. Lão đang mong chờ những lời tâm tình cởi mở,
còn Đe-nút không hiểu tại sao cứ lảng tránh. Có lẽ y chưa nghỉ ngơi lại sức
sau mấy ngày đi đường chăng? Hay là vì cô hầu phòng cứ chạy ra chạy vào
để mang thêm món ăn mới hoặc thu dọn bát đĩa nên đã cản trở câu chuyện
của y.

E-véc ra lệnh kéo mấy chiếc ghế bành lại gần lò sưởi và bảo cô hầu
phòng lui ra hẳn. Bây giờ chỉ còn có khách và chủ, chẳng có gì làm phiền họ
nữa. Trái lại ngọn lửa rung rinh trong lò sưởi, căn phòng tranh tối tranh
sáng, và những điếu xì-gà hảo hạng - tất cả những cái đó tạo thành một bầu
không khí thân mật. Và Đe-nút bắt đầu nói thật. Chợt y hỏi:

- E-véc, chú nghĩ gì về tình hình chiến sự trên mặt trận phía Đông?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.