NAM TƯỚC PHÔN GÔN-RINH - Trang 418

Mấy người du kích lấy mũi súng đẩy Hen-rích, Phai-phe, Béc-ti-na và
tên lái xe về phía xe rồi ra lệnh ngồi vào ghế sau. Sau lưng họ hai người du
kích lăm lăm súng lục trong tay. Trên ghế trước cũng có hai người nữa. Một
người chắc là chỉ huy, quát to:

- Quay về đường cũ, khẩn trương lên.

Chiếc xe chạy giật lùi khoảng chín chục thước. Trời tối, không bật đèn,
đường hẹp nhưng xe không hề đâm vào chỗ nào hết. Nó vượt qua mấy đống
đá, hai bánh trước tụt xuống hố sâu rồi lại bò lên núi. Xe bị xóc mạnh hết
chao bên này, lại sang bên kia khiến Hen-rích khi thì vập trán, khi thì vập
thái dương vào đầu Phai-phe.
Cuối cùng, xe vượt ra khỏi khe núi, phóng bon bon trên mặt đường
phẳng lì với một tốc độ kinh khủng. Độ một giờ sau họ dừng lại. Người du
kích ngồi cạnh anh tài xế mở cửa xe và thì thầm với một người nào đứng
trong bóng tối không trông rõ mặt, sau đó xe lại tiếp tục lao đi.

Đến khuya thì họ đến một làng miền núi. Tù binh được dắt xuống từng
người một và bị nhốt vào căn nhà chứa cỏ khô nồng nặc mùi rơm, cỏ và mùi
phân bò.

- Không ai bị thương cả chứ?- Sau khi nghe tiếng khóa cửa lách cách,
Hen-rích khe khẽ hỏi.

- Tôi chẳng việc gì - Gã lái xe lên tiếng trước tiên.

- Còn ông, ông Phai-phe?

- Ồ, lạy chúa, đừng gọi họ tôi ra! - Tên phái viên tuyên truyền rên rỉ.

- Giấy tờ của ông bị thu cả rồi, thì họ ông người ta còn lạ gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.