NAM TƯỚC PHÔN GÔN-RINH - Trang 435

Hen-rích và Lút chạy đến căn nhà nhỏ bằng đá, bẻ khóa cửa.

- Phai-phe, ông còn sống đấy chứ?- Hen-rích gọi to. Lút hoa bó đuốc.
Trong một góc, tên tài xế và Phai-phe suýt ngất đi vì sợ, đang ngồi nép vào
nhau.

- Ồ! Ông Thượng úy!- Cuối cùng tên Phai-phe mới hoàn hồn. Hắn ngã
vào lòng Hen-rích, nấc lên một tiếng.

Lút và Hen-rích nắm lấy tay dìu Phai-phe ra sân như dìu người ốm.
Ngang cửa to mà họ vừa bước ra là cái cửa nhỏ mở toang. Lút soi đuốc, nhìn
vào đấy và kêu lên. Hen-rích chạy lại phía gã. Bên ngưỡng cửa Béc-ti-na
nằm sóng sượt.

- Chết rồi!- Lút cúi đầu trước thi hài người chết.

- Có lẽ, đạn của chúng mình bắn vào cô ấy cũng nên - Hen- rích ngậm
ngùi.

- Ít ra cô ấy cũng đã chết một cách xứng đáng - Giọng trầm trầm của
Phai-phe vang từ phía sau lưng. Khi biết chắc thoát nạn, hắn lập tức lấy lại
cái giọng điệu vênh váo, khoác lác thường ngày.

Hen-rích nhìn hắn và không tin vào mắt mình. Hắn ra điều trịnh trọng,
bộ dạng của hắn như nói lên rằng nhân loại cần phải biết ơn hắn, vì hắn đã
xuất hiện trên đời này...

Họ về đến Xanh Rê-mi thì trời đã sáng. Sau khi băng bó xong ỏ bệnh
viện, Hen-rích vội quay về khách sạn và lăn ra ngủ ngay. Giấc ngủ kéo dài,
ngon lành và yên tĩnh. Anh không biết Mi-le đã vào phòng mình lúc nào và
cũng chẳng hề nghe tiếng Lút đánh thức mình đi ăn cơm. Nhưng chính thế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.