NAM TƯỚC PHÔN GÔN-RINH - Trang 441

chứ?

Hen-rích khóa trái cửa lại. Ông già đặt bức tượng bán thân xuống trước
mặt mình và Hen-rích, ghé ngồi lên mép ghế theo kiểu ngồi của hạng người
hạ lưu ở những nơi sang trọng. Ông già bày lên bàn thêm mấy bức vẽ vừa
lấy trong bọc ra. Bây giờ thì quang cảnh đã hoàn toàn tự nhiên, nên dù có ai
bất thình lình nhòm vào phòng cũng không thể ngờ vực được, vẫn với điệu
bộ và nét mặt như cũ, ông già mở đầu câu chuyện bằng giọng nói khác
thường:

- Đồng chí Đại úy, nhân thể tôi có một ý kiến nhận xét, tôi thấy trong
thòi gian sau này đồng chí tỏ ra quá liều lĩnh đấy.

- Tất cả mọi việc làm của tôi ở đây đều là liều cả cơ mà.

- Tôi biết rồi, nhưng đồng chí còn nông nổi lắm.

Hen-rích rùng mình. Ông già trừng trừng nhìn anh.

- Tôi biết được việc đồng chí giúp đỡ du kích rồi. Một số người cũng
đã biết việc này, đến hàng chục người cơ đấy. Đồng chí không cãi chứ?

- Không.

- Đồng chí cảm thấy mình có được hoàn toàn yên ổn không?

- Công tác của tôi thì lúc nào mà chả nguy hiểm.

- Không phải ý tôi muôn nói thế. Đồng chí có hiểu rằng việc đồng chí
thả hai người du kích ở trên đồi đã có bao nhiêu người biết rồi không?

- Tôi đoán chỉ có mỗi một mình bà chủ khách sạn biết thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.