NAM TƯỚC PHÔN GÔN-RINH - Trang 490

- Sáng mai cậu có thể tếch đi được rồi. Làm thế nào cậu đến Pa-ri trước
tớ thì tốt.

Chiều hôm ấy, Hen-rích mời Mô-níc và Lút đến chơi. Nhưng buổi liên
hoan tiễn biệt đơn sơ đó không được như ý muốn của Hen-rích. Hình như
Mô-níc đã linh cảm trước giờ ly biệt sắp đến, nên mặt mày ủ rũ và nàng chỉ
gượng cười với những câu pha trò của Lút thôi. Còn tâm trạng của Hen-rích
thì mỗi phút một nặng trĩu thêm. Giờ đây anh cảm thấy Mô-níc bé bỏng, trơ
trọi vô cùng.

Ngồi với nhau khoảng một tiếng rưỡi, Lút lấy cớ là còn phải chuẩn bị
giấy tờ để mờ sáng mai cho Trung tướng lên đường sớm, nên hắn xin phép
về trước.

- Anh, bao giờ thì anh đi đấy? - Khi chỉ còn lại hai người, đột nhiên
Mô-níc hỏi Hen-rích.

- Em cũng biết rồi à?

- Cuốc nói với em - Giọng nàng vẻ trách móc.

- Anh không muốn nói cho em biết hôm nay để em phải buồn quá sớm.

- Như thế càng buồn hơn! Lòng em vô cùng đau đớn, khi Cuốc đột
ngột...

- Em tha lỗi cho anh! Anh muốn em sẽ để lại trong ký ức anh một hình
ảnh thật vui tươi. Vì vậy, anh thấy không nên làm em buồn! Anh muốn rằng
khi anh ra đi em đừng có mặt tại Xanh Rê-mi.

- Thế mấy giờ anh đi?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.