NAM TƯỚC PHÔN GÔN-RINH - Trang 492

cô con gái bà Tác-van. Có khôn hồn thì ông chớ chạm vào người cô ta. Ông
hiểu tôi chứ?

- Lại say như điếu đổ rồi! Nhưng ông có người yêu rồi cơ mà?

- Và ông cũng có vợ rồi đấy thôi!

- Đấy là chuyện thời trẻ, thời tuổi trẻ xa xôi, Nam tước ạ. Bây giờ tôi đã
được tự do.

- Nhưng tôi hãy còn ít tuổi, và chúng ta còn là chỗ bạn bè với nhau nữa.
Chúng ta không những biết tính tình của nhau, mà biết cả những chỗ yếu,
nói trắng ra là những tội lỗi của nhau nữa! Thế thì tốt nhất là chúng ta nên
giúp nhau chứ không nên lục đục với nhau, ông có nghĩ thế không, ông Mi-
le?

- Tất nhiên là có.

- Ông hứa với tôi thế chứ?

- Nếu gặp cô Mô-níc ngoài đường, tôi sẽ quay mặt đi để sau này cô ta
khỏi phàn nàn với ông là tôi đã hằn học nhìn cô ta! - Mi-le nói đùa.

- Thế có phải hay không! Chắc ông sẽ ra ga nếu không để tiễn tôi, thì
cũng để tiễn Trung tướng chứ?

- Nếu không để tiễn Trung tướng thì cũng để tiễn ông, đúng vậy.

Mi-le giữ đúng lời hứa. Kém mười lăm phút đầy bốn giờ, hắn và Cu-bít
đã có mặt trên sân ga.

Cũng như trong bao nhiêu buổi tiễn đưa khác, những người đi tiễn sốt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.