NAM TƯỚC PHÔN GÔN-RINH - Trang 493

ruột chờ đợi hồi còi xe lửa mà lòng buồn rười rượi. Chỉ mỗi một mình Mi-le
ra vẻ hí hửng. Hắn bông đùa, chế giễu Cu-bít đang buồn vì trong hai tuần
sắp tới không còn chỗ để moi tiền.

- Mi-le, chưa bao giờ tôi thấy ông vui như hôm nay - Hen- rích từ biệt
hắn.

- Tôi vô cùng vui sướng vì ông, người bạn của tôi, sắp bắt đầu một
chuyến đi đầy thú vị - Hắn đáp lại.

Mi-le không thể nào nói lên cái nguyên nhân sâu xa đã khiến hắn phấn
khởi là bức thư mật mà tướng Béc-gôn trả lời cho hắn về vấn đề Mô-níc.

- Cu-bít, nhớ lấy cuộc thương lượng đấy nhé?! - Khi xe lửa chuyển
bánh, Hen-rích còn kịp dặn nhỏ Cu-bít câu ấy.

Ngay sau nhà ga là một cái dốc hiểm trở nên xe lửa chưa dám mở hết
tốc lực, mà chạy rất chậm.

Hen-rích nhất định không vào toa vội để được ngắm thêm lần nữa cái
thành phố mà mình từng sống ở đó.

Khi đoàn xe lửa vượt qua căn nhà cuối cùng chợt Hen-rích thoáng thấy
Mô-níc. Nàng mặc chiếc áo dài trắng tinh, đầu trần, toàn thân nàng tắm
trong ánh nắng.

- Mô-níc! - Hen-rích sung sướng gọi to.

Mô-níc chạy lại gần toa ném cho Hen-rích bó hoa. Đoàn tàu từ từ tăng
tốc độ nên Hen-rích phải nhoài người ra để nhìn thấy người yêu được lâu
hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.