ruột chờ đợi hồi còi xe lửa mà lòng buồn rười rượi. Chỉ mỗi một mình Mi-le
ra vẻ hí hửng. Hắn bông đùa, chế giễu Cu-bít đang buồn vì trong hai tuần
sắp tới không còn chỗ để moi tiền.
- Mi-le, chưa bao giờ tôi thấy ông vui như hôm nay - Hen- rích từ biệt
hắn.
- Tôi vô cùng vui sướng vì ông, người bạn của tôi, sắp bắt đầu một
chuyến đi đầy thú vị - Hắn đáp lại.
Mi-le không thể nào nói lên cái nguyên nhân sâu xa đã khiến hắn phấn
khởi là bức thư mật mà tướng Béc-gôn trả lời cho hắn về vấn đề Mô-níc.
- Cu-bít, nhớ lấy cuộc thương lượng đấy nhé?! - Khi xe lửa chuyển
bánh, Hen-rích còn kịp dặn nhỏ Cu-bít câu ấy.
Ngay sau nhà ga là một cái dốc hiểm trở nên xe lửa chưa dám mở hết
tốc lực, mà chạy rất chậm.
Hen-rích nhất định không vào toa vội để được ngắm thêm lần nữa cái
thành phố mà mình từng sống ở đó.
Khi đoàn xe lửa vượt qua căn nhà cuối cùng chợt Hen-rích thoáng thấy
Mô-níc. Nàng mặc chiếc áo dài trắng tinh, đầu trần, toàn thân nàng tắm
trong ánh nắng.
- Mô-níc! - Hen-rích sung sướng gọi to.
Mô-níc chạy lại gần toa ném cho Hen-rích bó hoa. Đoàn tàu từ từ tăng
tốc độ nên Hen-rích phải nhoài người ra để nhìn thấy người yêu được lâu
hơn.