NAM TƯỚC PHÔN GÔN-RINH - Trang 510

và bức thành vinh quang của chiến sĩ Ba-lê công xã, ở đó những nghĩa quân
cuối cùng đã bị đánh gục.

Rực rỡ chan hoà trong ánh nắng của một ngày tươi đẹp, Pa- ri vươn
mình đỡ lấy trời xanh, những gác chuông nhà thờ, những tháp, những vòm
nhà đồ sộ, những đài kỷ niệm nguy nga như trăm ngàn bàn tay giơ lên hứng
lấy những tia nắng huy hoàng.

Hen-rích còn muốn leo lên cao nữa, lên tầng ba nhưng trên ấy đặt đèn
chiếu nên đường bị cấm.

Trên đường về nhà qua những đại lộ rộng thênh thang, lần đầu tiên,
Hen-rích cảm thấy chúng có nhiều nét đặc sắc lạ lùng khó tả. Mãi anh vẫn
chưa nghĩ ra cái gì đó đã cám dỗ anh như vậy nhưng rồi bỗng anh vụt nhớ
ra: những cây dẻ. Đúng rồi, những cây dẻ quen thuộc thân yêu: màu sắc và
niềm tự hào của thành phố quê hương anh!

Đêm trước, anh nằm mơ thấy mình đang sông giữa một mùa hoa dẻ.
Bầu trời xuân thanh bình, bao la, như màu ngọc bích. Mô-níc cùng anh dạo
bước trên đường Lê-nin. Gió tung những cánh hoa trắng muốt lên không
trung và lất phất rơi xuống đầu phủ lên mái tóc mây đen óng của nàng. Sáng
hôm sau, Hen-rích đến quán sách cũ dọc bò sông Xen, tìm mua cuốn sách
hướng dẫn tham quan Pa-ri và bắt đầu cuộc du lịch vào quá khứ, để tránh
những ám ảnh nặng nề trong tâm trí và cốt nhất là để khỏi phải nghĩ đến bức
thư mà anh đang đau đớn chờ đợi.

Cuối tuần, Cuốc đưa cho anh một phong bì lớn. Đây là lệnh điều anh về
sư đoàn bộ ở địa điểm mới. Ngoài ra còn có thư của Lút trong đó viết:

"Bạn thân mến, tớ không biết gì hơn để kể tỉ mỉ cho cậu nghe về cái
chết của cô Mô-níc. Chỉ biết có một điều: Cô ấy bị một chiếc xe vận tải nhà
binh húc chết. Rất thông cảm với cậu, Hen- rích ạ, và tin rằng cậu củng đủ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.