NAM TƯỚC PHÔN GÔN-RINH - Trang 596

- Đến cây số mười rồi! - Cuốc hồi hộp thì thầm nói rồi đỗ xe lại.

- Được, anh cứ giương cờ trắng lên rồi đợi chúng tôi ở đây nhé!

Hen-rích và Ma-ti-ni cầm lấy hai lá cờ trắng nhỏ và đi theo con đường
mòn hẹp phía bên phải đường cái. Mười phút sau một ngọn núi đá trọc sừng
sững hiện ra trước mắt họ và hai sĩ quan nghe rõ tiếng thác nước đố ào ào
đâu đầy.

Đứng trên cao nguyên này mà nhìn xuống thật là tuyệt đẹp. Bầu không
khí trong suốt của mùa thu khiến chân trời lùi xa ra và những đỉnh núi hình
thù kỳ quái in rõ trên nền trời xanh lam. Những ngọn núi phủ đầy rừng cây
và những ngọn núi trọc chồng chất lên nhau, vàng rực dưới ánh nắng và
từng ngọn phản chiếu ánh mặt trời một cách khác nhau: núi trọc thì tỏa ánh
vàng nhạt những ngọn núi phủ rừng sên thì nhuộm màu đỏ ối, cao nguyên
thì biến thành sắc ngọc bích. Dưới chân là Pác-mô, giông hệt một tổ ong. Từ
đó có con đường mòn uốn khúc bò lên núi mà hai người mới đi qua. Nó
sáng ngòi dưới ánh nắng như một dải bạc, ẩn hiện giữa đám cây xanh mởn
và rẽ ngoặt sang phải chạy vòng qua ngọn núi rồi mất hút.

- Đẹp quá! Êm đềm quá !- Ma-ti-ni thốt lên,

- Giá được đứng đây mãi, quên hết việc đời mà ngắm cảnh thiên nhiên -
Hen-rích nói thêm.

- Thế mà lại phải chiến đấu mới chết chứ! - một giọng nói lạ tai chợt
vang lên sau lưng.

Hen-rích và Ma-ti-ni rùng mình trước sự bất ngờ và hồi hộp quay lại.
Hai người đeo băng vải trắng trên cánh tay đang đứng trước mặt họ. Người
thứ nhất trông già hơn mặc bộ quần áo nông dân giản dị đã bạc màu, tầm
vóc không cao lắm, bộ mặt mệt mỏi nhưng niềm nở mang một vết sẹo mới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.