NAM TƯỚC PHÔN GÔN-RINH - Trang 746

- Hen-rích, bây giờ thì chúng ta hãy nghỉ ngơi một lát, vì đêm nay khó
mà nhắm mắt được lắm - Béc-gôn ngả lưng xuống đệm ghế và nói.

- Lúc nào thì ba con ta sẽ lên đường? -Hen-rích hỏi.

- Ngay sau khi nổ mìn! Cha con ta sẽ ra đi lập tức. Để mặc Lem-ke và
Sten-ghen giải quyết nốt công việc còn lại. Mọi việc sẽ ổn thỏa và chỉ chừng
một giờ sau là chúng ta đã đến biên giới Thụy Sĩ... Sang bên kia sẽ được
nghỉ ngơi, yên ổn! Dù sao ba con ta còn sống sót là phúc đức lắm rồi. Chúng
ta hãy nâng cốc mừng cho tương lai đi!

Hen-rích rót rượu vào cốc và cảm thấy tay mình hơi run. Hiện tượng ấy
không thoát khỏi cặp mắt cú vọ của Béc-gôn.

- Con run đấy à?

- Thưa ba, nếu chiến tranh cứ kéo dài thêm một vài năm nữa thì có lẽ
con vẫn yên trí như trước kia. Nhưng bây giờ, khi chỉ phải đợi chờ thêm
mấy giò nữa...

Béc-gôn phá lên cười:

- Phải thú thật rằng ba cũng thế. Chỉ khác là ba biết tự chủ hơn con...

Bất thình lình, cánh cửa bật tung và Lu-y-da đâm bổ vào phòng.

- Thưa ngài Thiếu tướng! Van ngài! Lạy ngài! Đừng làm vậy, thưa
ngài! Đây là tất cả phần hồi môn của tôi.

Lu-y-da cuống cuồng quỳ xuống trước mặt Béc-gôn.

Sten-ghen hiện ra trên ngưỡng cửa, nhợt nhạt như xác người chết đuối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.